Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJ1fMxu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

7

Khi Trừng Trừng được đẩy ra, cơ thể nhỏ bé cắm đầy ống, mặt tái nhợt, vẫn chưa tỉnh.

Tôi theo tới phòng hồi sức, chỉ được nhìn qua lớp kính.

Thấy con thở đều, đường nhịp tim trên máy theo dõi ổn định, trái tim treo lơ lửng mới dần hạ xuống.

Tiền của Lục Trầm Châu, bác sĩ do anh ta sắp xếp, đã cứu mạng Trừng Trừng.

Cái giá là, mẹ con tôi trở thành “tài sản” của anh ta.

Trừng Trừng chỉ nằm hồi sức một ngày rồi được đưa về phòng VIP, hồi phục nhanh, gương mặt hồng hào hơn, tinh thần tốt lên.

Lục Trầm Châu không xuất hiện nữa.

Chỉ có Lâm Thâm thỉnh thoảng đến, mang đồ dinh dưỡng nhập khẩu và đồ chơi trẻ em đắt tiền, đặt xuống rồi đi ngay, không nói nhiều, như hoàn thành một nhiệm vụ.

Tôi lo ngay ngáy, không biết câu “mạng của hai mẹ con là của tôi” sẽ dẫn tới điều gì.

Là đưa chúng tôi tới một hòn đảo xa xôi giam lỏng? Hay dùng để uy hiếp ai đó trong quá khứ của Trần Hạo?

Tôi giống như tử tù chờ ngày tuyên án.

Ngày Trừng Trừng xuất viện, trời nắng đẹp.

Tôi bế con, làm xong thủ tục, bước ra khỏi cổng bệnh viện. Trừng Trừng ôm cổ tôi, tò mò nhìn phố xá tấp nập.

Một chiếc xe sang đen, kiểu dáng kín đáo nhưng sang trọng, lặng lẽ dừng trước mặt.

Kính sau hạ xuống.

Lục Trầm Châu ngồi bên trong, đường nét gương mặt nghiêng lạnh cứng. Anh ta không nhìn tôi, mắt dừng trên Trừng Trừng.

“Lên xe.” Giọng anh ta không có nhiệt độ.

Trái tim tôi lập tức siết lại. Đến rồi.

Anh ta định đưa chúng tôi đi đâu?

Tôi ôm Trừng Trừng, các đốt tay nắm chặt đến trắng bệch. Muốn chạy, nhưng biết chắc không thoát.

Tài xế đã xuống, mở cửa sau.

Tôi hít sâu, bước lên xe. Cửa đóng lại, chặn hết ồn ào ngoài kia.

Bên trong tràn ngập mùi lạnh lẽo quen thuộc từ người Lục Trầm Châu.

Trừng Trừng tò mò nhìn người đàn ông cao lớn, hơi đáng sợ bên cạnh.

Ánh mắt Lục Trầm Châu lại dừng ở gương mặt con, vẫn phức tạp khó đoán.

Xe lăn bánh, hòa vào dòng xe.

Im lặng. Sự im lặng đến ngột ngạt.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phố xá trôi vụt qua, lòng mỗi lúc một nặng. Đây không phải đường về khu trọ, cũng không phải hướng ra bến xe hay sân bay.

Anh ta định đưa chúng tôi đi đâu?

“Lục tiên sinh…” Cuối cùng tôi không nhịn được, giọng khô khốc, “Anh định đưa chúng tôi đi đâu?”

Lục Trầm Châu mới thu ánh nhìn khỏi Trừng Trừng, quay sang tôi. Đôi mắt sâu như đáy hồ.

“Vân Cảnh Uyển.” Anh ta buông ba chữ.

Vân Cảnh Uyển? Tôi biết nơi đó. Khu biệt thự hạng sang mới xây ở phía tây thành phố, dựa núi nhìn sông, độc lập từng căn, an ninh nghiêm ngặt đến mức nghe nói cả con ruồi cũng khó lọt vào.

Anh ta định nhốt chúng tôi ở đó?

“Lục tiên sinh, chúng tôi…” Tôi định nói chúng tôi không cần ở chỗ tốt như vậy, có thể cho chúng tôi về nơi cũ không, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh ta, lời lập tức nghẹn lại.

Xe chạy vào Vân Cảnh Uyển. Cây xanh rợp bóng, khung cảnh yên tĩnh, từng căn biệt thự với thiết kế khác nhau ẩn mình giữa tán lá.

Cuối cùng dừng trước một căn biệt thự hiện đại, tường xám trắng, cửa kính sát đất lớn, kèm một khu vườn xinh đẹp.

Tài xế xuống mở cửa.

Lục Trầm Châu bước xuống trước, đứng bên cạnh xe.

Tôi ôm Trừng Trừng, cứng đờ đi theo.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, khí chất dịu dàng, nhanh chân từ trong biệt thự đi ra, trên mặt là nụ cười cung kính: “Lục tiên sinh.”

“Dì Lý.” Lục Trầm Châu khẽ gật đầu, “Giao người cho dì.”

Anh ta quay sang tôi, giọng ra lệnh không cho phép phản đối: “Sau này ở đây. Dì Lý sẽ lo sinh hoạt của hai người. Cần gì, nói với dì ấy.”

“Việc tái khám và phục hồi của Trừng Trừng, Lâm Thâm sẽ thu xếp.”

“Không có sự cho phép của tôi, không được rời khu này.”

Quả nhiên… là giam lỏng.

Tay tôi ôm Trừng Trừng khẽ run.

“Lục tiên sinh…” Tôi còn định nói thêm.

“Muốn con cô lớn lên an toàn thì ngoan ngoãn.” Lục Trầm Châu cắt ngang, ánh mắt lạnh lẽo quét qua tôi, “Đây là vì tốt cho hai người.”

Nói xong, anh ta không nhìn tôi nữa, quay lại lên xe.

Chiếc xe đen lặng lẽ rời đi.

Để lại tôi ôm Trừng Trừng, đứng trước căn biệt thự xa hoa mà lạnh lẽo, giống như hai món đồ bị bỏ lại.

Trên mặt dì Lý vẫn là nụ cười dịu dàng mang tính nghề nghiệp: “Cô Phàn, cậu nhỏ, mời vào. Ngoài này gió lớn.”

Ba chữ “cậu nhỏ” như mũi kim đâm vào tim tôi.

Tôi ôm Trừng Trừng, nặng nề bước vào cánh cửa sang trọng đó.

Biệt thự rộng, trống, nội thất là phong cách hiện đại tối giản lạnh lùng.

Dì Lý làm việc rất chuyên nghiệp, ít nói, thu xếp cuộc sống cho tôi và Trừng Trừng chu đáo. Ba bữa ăn đủ dinh dưỡng, tôi không phải đụng tay vào việc nhà.

Trừng Trừng hồi phục tốt hơn mỗi ngày, chạy nhảy khắp phòng khách rộng, tò mò ngắm khu vườn bên ngoài cửa kính.

Còn tôi thì như sống trong chân không.

Tùy chỉnh
Danh sách chương