Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quản gia gia thở dài hết lượt này đến lượt khác, gọi ta đến và hỏi: “Tiểu thư có biết vì cớ gì Vương gia lại có thân thể suy yếu như thế không?”
Ta lắc đầu, từ ngày ta vào phủ thì thấy Tiêu Thì Diên lúc nào cũng uống thuốc.
Khi hỏi huynh thuốc đắng không, huynh chỉ cười bảo bản thân không sợ đắng.
“Phụ thân của Vương gia – Tiêu tướng quân là đại tướng khai quốc. Từ năm mười lắm tuổi Vương gia đã theo phụ thân mình ra trận, trú ở biên cương gần năm năm, lập vô số chiến công hiển hách.”
“Ca ca… trước đây từng là đại tướng quân sao?”
Trong ấn tượng của ta, ca ca luôn là người ôn nhã, am tường cầm kỳ thư họa, chưa từng thấy huynh cầm kiếm lên ngựa.
“Năm Vương gia mười sáu tuổi từng dẫn mấy trăm quân binh xông thẳng vào địch doanh, chém rớt đầu tướng địch.”
“Năm 17 tuổi, chỉ cần một đội hộ vệ nhỏ, Vương gia đã g/i/ế/t địch không còn mảnh giáp.”
Trong ánh mắt quản gia có phần kiêu hãnh: “Ngài là bậc thiên kiêu trời sinh, khiến địch quốc vùng biên cương nghe tiếng là sợ mất mật.”
Trong đầu ta hiện ra bóng dáng thiếu niên tướng quân tay cầm trường kiếm làm run rẩy hàng trăm vạn quân địch ngoài biên ải.
Đôi mắt ấy ôn hòa sáng ngời, trên mặt còn vương vẻ cuồng ngông phong lưu của một thiếu niên.
“Cho đến năm mười tám tuổi, Tiêu tướng quân tử trận và bị kẻ địch chặt đầu mang về doanh trại làm chiến lợi phẩm.”
Quản gia gia nặng nề kể: “Vương gia một mình một ngựa xông vào địch doanh, mang về đầu phụ thân.”
“Trước khi đi ngài đã phóng hỏa, trận cháy ấy kéo dài suốt năm ngày.”
Thiếu niên mười tám tuổi đã mất đi phụ thân, thật quá đỗi bi thương.
Ta chớp mắt, cố không để bản thân nước mắt rơi.
“Từ đó, Vương gia kế thừa tước vị, thành Đại nguyên soái của biên cương.”
“Vương gia từ khi giữ chức nguyên soái thì biên phòng càng hùng mạnh, đánh trận nào cũng thắng.”
“Chưa đến tuổi đội mũ, ngài đã nắm quyền chủ soái, quét sạch hàng trăm vạn quân địch.”
“Thiên tư ấy khiến người người kinh ngạc, đồng thời… cũng gợi lên không ít ghen tỵ và ngờ vực.”
Ta nắm chặt vạt váy, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ca ca đã gặp phải chuyện gì?”
Rốt cuộc chuyện gì khiến một thiếu niên khí khái phóng khoáng lại lâm bệnh nặng, chẳng thể cầm kiếm, chẳng thể cưỡi ngựa?
“Vương gia từng có một phó tướng, là cô nhi được nhặt từ chiến trường, Vương gia rất tin tưởng hắn.”
“Lần ấy, tam quốc liên minh xâm phạm, kế hoạch tác chiến của Vương gia bị tiết lộ trước.”
“Ngài bị trọng thương, đại quân gần như bị diệt sạch.”
Dù quản gia gia không nói tường tận thì ta cũng mường tượng được trận chiến ấy thảm khốc nhường nào.
“Phó tướng của ca ca… thông đồng với địch?”
Quản gia gia nặng nề gật đầu, nỗi đau buồn và bi phẫn trong mắt không thể kìm nén: “Vương gia hôn mê chưa tỉnh đã bị tống giam vào ngục, thánh chỉ hỏi tội hạ xuống Tiêu gia.”
“Cả nhà Tiêu gia… lão phu nhân, tướng quân phu nhân, nhị tiểu thư đều lấy cái chết tạ tội, chỉ cầu hoàng thượng lưu lại chút huyết mạch cuối cùng cho Tiêu gia.”
Ta nghẹt thở, cổ họng khô khốc.
“Vương gia ra khỏi ngục, lo việc hậu sự cho người thân.”
“Tại tang lễ, có kẻ vu oan… bảo Tiêu gia là nghịch tặc bán nước!”
Quản gia gia bức xúc, nước mắt lưng tròng: “Vương gia còn chưa qua kỳ hiếu thì biên giới lại nổi loạn.”
“Vì chính đám bạch nhãn lang ấy, huynh dù người mang đầy thương tích vẫn phải cầm kiếm ra trận.”
“Huynh trèo ra từ núi thây biển máu, thứ đầu tiên nhìn thấy là thi thể người nhà mình, thứ đầu tiên nghe được là lời rủa sỉ của dân chúng mà huynh hết lòng bảo hộ.”
“Thân thể ca ca cũng vì thế mà suy sụp, đúng không?”
Quản gia gia gật đầu: “Trận chiến ấy gần như đoạt mất nửa cái mạng của Vương gia, nhờ Thế tử Cố Hành Chỉ mang quân cứu kịp nên mới miễn cưỡng chiến thắng.”
“Tiểu thư à, Vương gia khổ tâm lắm.”
Quản gia gia nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng kiêng dè ngài nên nhẫn tâm để ngài đánh bao nhiêu trận, đến khi thân thể tàn tạ, không còn lên ngựa nổi mới phong cho cái tước Vương ngoài mặt mà thôi.”
“Lũ triều thần kia đều là hạng rượu nát cơm thừa, chỉ biết xun xoe lợi ích.”
“Bọn chúng bao năm nay luôn phòng bị Vương gia.”
Quản gia gia túm vai ta mà dặn dò: “Tiểu thư, người tuyệt đối đừng để lộ yếu điểm, Vương gia không thể có nhược điểm, nếu không sẽ hại đến tính mạng!”
Cho đến khi ngồi vào xe ngựa tiến cung, ta vẫn ngỡ mình đang trong mộng.
Ta sờ đến lưỡi dao giấu trong ống tay áo, cái lạnh lẽo ấy làm lòng ta bừng tỉnh.
Trí óc ta hiếm khi sáng suốt đến vậy, từng lời quản gia gia nói, ta đều hiểu.
Ca ca ta là Nguyên soái đại quân phòng thủ biên cương, đoàn quân này vốn do Tiêu gia gây dựng, cơ hồ là tư binh.
Huynh bị bệnh triền miên thì người trên long ỷ mới yên lòng.
Nếu huynh khỏi bệnh, huynh sẽ trở thành chiếc gai sắc nhất trong mắt bệ hạ.
Ta dùng ngón cái miết nhẹ lưỡi dao mát lạnh, trong đầu thoáng hiện nụ cười ôn hòa của huynh khi xoa đầu ta.
Bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để Tiêu Thì Diên rơi vào tuyệt cảnh thêm lần nữa.
6
Chỗ ngồi của ta ở hàng khá gần phía trước, có rất nhiều người dõi mắt nhìn ta.
Họ như thể đang săm soi một món hàng.
“Muội muội của Minh Vương ở đâu, mau ra để trẫm nhìn xem.”
Thanh âm oai nghiêm nhưng có phần nhu hòa lấn át tiếng tấu nhạc trong đại điện, ta chấn chỉnh lại tinh thần, bước đến giữa điện hành đại lễ với ngai rồng.
Đột nhiên trong điện lặng ngắt, hoàng đế rất lâu không bảo ta đứng dậy, ta quỳ sát đất, nắm chặt lòng bàn tay của chính mình.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Thần nữ năm nay mười hai.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã lộ vẻ kiều diễm, quả không hổ là người do Minh Vương dạy dỗ.”
Huynh từng bảo ta tính tình thuần hậu nên thường bị kẻ khác mắng cạnh khóe cũng không hiểu, vậy mà lần này ta lại nghe rõ ý tứ trong lời người kia – y như đang khen mỉa.
“Huynh trưởng của thần nữ tinh thông thi thư lễ nhạc, thần nữ ngu dốt, chưa lĩnh hội hết, bệ hạ quá khen.”
“Ồ?”
Ta nghe thấy người trên ngai cười một tiếng đầy ẩn ý.
“Thiếu nữ mười mấy tuổi đang độ tình chớm nở, ngươi đã có nam tử nào ưng ý hay chưa?”
Ta khẽ nhíu mày, không rõ cớ gì ngài muốn hỏi điều ấy.
“Hôn sự lớn vốn do bậc trưởng bối trong nhà quyết định.”
Người ngồi trên ngai nghe xong lại bật cười to: “Hôm nay trẫm sẽ làm trưởng bối một lần, thay ngươi chọn một mối hôn sự được chăng?”
Ta chợt ngẩng đầu, còn chưa kịp cất lời thì đã nghe người ấy phán: “Quốc chủ nước Lương vừa đến tuổi nhi lập, là kẻ trầm ổn, thật xứng với ngươi.”
“Người đâu, chuẩn bị thánh chỉ.”
“Bệ hạ!”
“Chuẩn gì mà chuẩn?”
Lời ấy vừa dứt, ta bỗng khựng lại.
“Chuẩn gì mà chuẩn?”
Thanh âm phía sau ta cất lên, nhấn nhá từng chữ một cách chậm rãi.
Vạt áo trắng ngà của người ấy dính chút bụi, kim tuyến trên gấm áo đã mất đi vẻ sáng rực.
Ta còn đang ngẩn ngơ thì đã được một đôi tay ôn nhu nâng dậy và ôm ta vào lòng.
Huynh khẽ vỗ nhẹ lên vai ta như muốn trấn an.
“Tiểu muội còn nhỏ, là người mà thần yêu thương nhất, thần đâu nỡ để muội ấy gả xa đến nước Lương. Nếu Quốc chủ nước Lương vẫn chưa tìm được giai nhân, thần thấy ngũ công chúa kia cũng không tệ.”
Đến khi lên xe ngựa, ta vẫn còn hơi choáng váng.
“Sợ đến đần ra rồi?”
Ca ca nhíu mày, khẽ chạm lên khóe mắt ta.