Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Yến tiệc đã được nửa, Hoàng thượng vẫn chưa xuất hiện – chỉ sợ An Ninh hầu biết được điều gì đó.

Quả nhiên, chẳng bao lâu ta có đáp án.

Hoàng công công lặng lẽ dẫn ta tới điện Càn Thanh.

Vị Hoàng đế vốn thân thể cường kiện giờ lại như người bệnh nặng, nằm bất lực, bên cạnh còn vài chiếc khăn tay vương máu.

Ta chấn động, vô thức lùi lại một bước.

Ngài xua tay ra hiệu cho ta đến gần, mở miệng, câu đầu tiên là:

“Văn Lễ mất tích rồi.”

Toàn thân ta run bắn, vô ý làm đổ chén trên bàn.

Trà văng tung tóe, chẳng kịp để tâm ướt tay áo, ta lao lên:

“Sao lại thế?”

Ngài dài giọng than, xen lẫn đau xót và bất lực:

“Trẫm không ngờ Nhị hoàng tử vì ngai vàng mà việc gì cũng dám làm.”

Rồi ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, ý vị khó lường:

“Kính Quốc phu nhân, năm đó nàng thay huynh mình ra trận, trẫm chưa từng truy cứu. Giờ Văn Lễ gặp nạn, nàng có nguyện ý mặc giáp ra trận, cứu nó thêm một lần không?”

Ta giật phắt đầu lên, không dám tin nhìn Hoàng đế.

Thì ra… ngài đã sớm biết.

8

Bước ra ngoài, đầu óc ta vẫn mơ hồ.

Hàng loạt tin tức xoay cuồng trong đầu.

Thì ra, Nhị hoàng tử biết mình không được lập làm Thái tử, đã âm thầm tính chuyện tạo phản từ sớm.

Hắn lôi kéo được nhiều người, ngay cả cha và huynh trưởng ta cũng bị nắm thóp, buộc phải nghe lệnh.

Văn Lễ trên đường đi dẹp giặc, bị người ám toán, trọng thương, giờ không rõ tung tích. Nhị hoàng tử vừa phái người ám sát nó, vừa tìm cách ép vua thoái vị.

Mà mười vạn binh mã của huynh ta chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Ta hít sâu một hơi.

Ít ai biết, công lao trên sa trường của huynh phần nhiều là ta mang về. Ngay cả ba năm dưỡng thương, cũng là ta vừa thay huynh cầm quân vừa tranh thủ nghỉ ngơi.

Việc này ta chưa từng nói với An Ninh hầu hay trưởng tử.

“Trẫm sớm biết chuyện các ngươi tráo đổi thân phận, nhưng huynh ngươi vốn không phải kẻ hồ đồ nên trẫm mắt nhắm mắt mở.

Nhưng lần này, hắn dám ngấm ngầm theo lão Nhị.

Ngụy Kiểu, nếu nàng làm tốt, trẫm không những bỏ qua chuyện tráo đổi, mà còn xử nhẹ cho tội của Tướng quân phủ.

Nàng tự cân nhắc đi.”

Lời của Hoàng đế vẫn văng vẳng bên tai.

Cân nhắc ư?

Với ta, cứu Văn Lễ là điều tất yếu. Nó là con ta, ta không thể đứng nhìn nó gặp chuyện.

Chưa đợi yến tiệc kết thúc, ta đã rời cung.

Không biết đã thúc chết mấy lượt khoái mã, cuối cùng cũng kịp tới Giang Châu trước hoàng hôn hôm sau.

Suy tính chốc lát, ta tìm vài thân tín, quyết định thay huynh mà tiên phát chế nhân.

Từ nhỏ ta và huynh giống nhau như đúc, việc giả trang thành hắn chẳng mấy khó khăn.

Huynh tỉnh lại trong mật thất, còn chưa hoàn hồn đã mắng xối xả:

“Ngụy Kiểu, nàng điên rồi à? Giờ đâu có chiến sự, ai cho nàng giả thành ta?”

Ta khẽ cười:

“Không có chiến sự? Huynh chẳng phải đang vì giai nhân mà muốn giúp Nhị hoàng tử mưu phản sao?”

Hắn sững lại, sắc mặt trở nên khó coi:

“Nàng… nàng đừng nói bậy.”

Từ miệng thân tín, ta đã biết hết chuyện phong lưu của hắn – cái gọi là “bằng chứng” Nhị hoàng tử nắm được, chẳng qua là người đàn bà hắn đem lòng.

Công lao tới quá dễ, cuộc sống lại quá yên ổn, nên vì mỹ nhân mà chuyện gì hắn cũng dám làm.

Ta không ngờ, huynh mình lại là kẻ si tình như vậy.

Chỉ tiếc, ta không định thành toàn cho mối si ấy.

Ta nhốt hắn trong mật thất, dùng thân phận của hắn ra vào Tướng quân phủ.

Cùng lúc ấy, ta cũng lần ra tung tích của Văn Lễ.

Nó bị thương, được thân tín giấu trong một gia đình.

Khi ta tới, nó đang thay thuốc. Vừa thấy ta, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như mất hết hy vọng.

Vài thị vệ chắn trước cửa, vẻ mặt sẵn sàng liều chết.

Có lẽ, nó cũng biết Tướng quân phủ đã theo Nhị hoàng tử, tưởng ta là huynh, đến để giết nó.

Ta phẩy tay, bảo người phía sau lùi ra, rồi bước tới trước mặt nó.

Chưa đợi ai động thủ, ta đã gỡ chòm râu, mỉm cười:

“A Lễ, là nương.”

Nó khựng lại, mắt đen khẽ lóe sáng, đối diện ánh mắt chắc chắn của ta, thân thể căng cứng lập tức buông lỏng, viền mắt đỏ ửng.

Lòng ta cũng nhói lên. Văn Lễ vốn cứng cỏi, ít khi tỏ yếu đuối trước mặt ai, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên nửa lớn nửa nhỏ – đứng giữa ranh giới sinh tử, làm sao có thể bình thản?

Nó cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, khẽ khàng gọi một tiếng:

“Nương…”

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ thu đao lui ra ngoài.

Văn Lễ nói, có nội gián bên cạnh nên mới lâm vào cảnh này.

Nó chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra mấy ngày qua, rồi mới ngẩng lên, mím môi:

“Mẫu thân cứu con, nghĩa là phản lại Tướng quân phủ, đối nghịch với phụ thân và cữu cữu… liệu có đáng không?”

Ta hiểu ý nó. Nếu Nhị hoàng tử thắng, Tướng quân phủ và An Ninh hầu phủ đều là chỗ dựa của ta, vốn chẳng cần vì nó mà mạo hiểm.

Ta thổi nguội bát thuốc, đưa lên môi nó, vẫn như thuở thơ bé.

Chờ nó nuốt xong, ta nghiêm giọng đáp hai chữ:

“Đáng chứ.”

Nó trời sinh thông tuệ, chỉ từ vài lời của ta đã đoán được chuyện tráo đổi thân phận giữa ta và huynh, nhưng chưa bao giờ lấy đó để lợi dụng.

Nó luôn nghĩ cho cảm xúc của ta, ta há lại nỡ làm tổn thương lòng con trẻ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương