Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tốt hơn hết vẫn là nói chuyện với muội muội lương thiện của ta.

14

Giữa tiệc, một tiểu nha hoàn dâng trà, không cẩn thận làm đổ nước lên váy của ta.

Ta cố gắng kiềm chế để không bật cười.

Thủ đoạn vụng về như vậy, sợ rằng ta không nhận ra có mưu kế sao?

Nhị hoàng tử phi khiển trách nha hoàn, cúi đầu xin lỗi ta, rồi bảo thị nữ thân cận dẫn ta đến phòng bên để thay y phục.

Chiêu Ninh lo lắng nhìn ta:

“Tương Nghi tỷ tỷ, có bị bỏng không?”

Ta mỉm cười:

“Nước ấm thôi, không bỏng.”

Chiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Ta nói với nàng:

“Chiêu Ninh, muội đi cùng ta.”

“Được.”

Chiêu Ninh không chút nghi ngờ, lập tức đồng ý.

Tứ hoàng tử phi chen vào:

“Ta đang định rủ Chiêu Ninh đánh bài lá, hai người đi nhanh rồi về.”

Nếu không có câu nói sau cùng, ta đã khẳng định ngay nàng ta có ý đồ.

Thị nữ dẫn chúng ta đến phòng bên, nhận lấy bộ y phục từ tiểu nha hoàn rồi cung kính đưa cho Dung Nguyệt, nói:

“Xin công chúa thay y phục, nô tỳ sẽ đứng canh ngoài cửa.”

Chiêu Ninh ngây thơ gãi đầu:

“Tương Nghi tỷ tỷ, muội sẽ đợi ở sau bình phong.”

Ta bật cười:

“Chỉ một chút nước, lát gió thổi là khô thôi.”

“À?”

Ta làm động tác ra hiệu giữ im lặng, bảo nàng đi theo ta rón rén đến bên cửa sổ.

Chỉ thấy không xa có người đang đứng chờ.

Nhìn dáng vẻ, chắc chắn là nam nhân.

Chiêu Ninh tuy hiền lành, nhưng lớn lên trong cung, nhìn tình huống như vậy, liên kết với những chi tiết trước đó, không khó để đoán ra chuyện gì đang diễn ra.

Có người gõ cửa:

“Nhị hoàng tử phi lo công chúa bị lạnh, đặc biệt sai nô tỳ mang đến bát canh gừng.”

Dung Nguyệt mở cửa.

Người đến là một thị nữ khác của Nhị hoàng tử phi.

Ta thản nhiên uống hai ngụm canh trước mặt thị nữ, rồi tiện tay đặt bát xuống bàn.

Thị nữ nói:

“Công chúa Chiêu Ninh, Tứ hoàng tử phi đã hỏi người hai lần rồi.”

Ta giả vờ chóng mặt, đưa tay ôm trán, nói:

“Chiêu Ninh, muội đi trước với các hoàng tẩu. Ta nghỉ một lát sẽ đến.”

Chiêu Ninh theo thị nữ rời đi.

Chẳng bao lâu sau, một đoàn người rầm rộ kéo đến tìm ta.

Từ trong phòng vọng ra những âm thanh không thể diễn tả.

Tứ hoàng tử phi hỏi:

“Trường Ninh vẫn ở trong phòng sao?”

Nhị hoàng tử phi đáp:

“Không phải Trường Ninh, đứng xa ra một chút.”

Đám đông xôn xao bàn tán.

“Dù gì thì người này cũng từng hòa thân Bắc Yến năm năm, lễ nghĩa liêm sỉ sớm đã không còn, ngay cả phụ mẫu ruột cũng bất hiếu, mấy lời đồn trước đây cũng không phải vô căn cứ.”

“Ai mà biết được, đâu phải công chúa thật.”

“Xảy ra chuyện như vậy, sau này nàng ta còn mặt mũi nào tự nhận mình là công chúa nữa?”

15

Phía sau đám người, Chiêu Ninh đỏ hoe mắt, còn tức giận hơn cả ta.

Ta cười, khuyên nàng đừng nổi nóng, rồi cong môi, cất cao giọng:

“Vừa đi tìm mọi người, không thấy đâu, hóa ra lại tụ tập ở đây!”

Đám đông đồng loạt quay đầu, ai nấy đều kinh ngạc nhìn ta.

Trong phòng, những âm thanh không thể miêu tả vẫn không ngừng truyền ra.

Hai vị hoàng tử phi liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, đồng loạt đẩy cửa xông vào.

Không hổ là chị em dâu, ngay cả biểu cảm và hành động cũng giống nhau.

Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai.

Thị nữ của Nhị hoàng tử phi đứng chặn ở cửa, không cho người khác tiến vào.

Nhưng những kẻ đứng phía trước vẫn nhìn thấy.

Trong phòng, đôi nam nữ đang hoan ái chính là Nhị hoàng tử và Tống Phương Lê.

16

Vở kịch này, có nhiều người tham gia.

Tống Phương Lê và Nhị hoàng tử vốn đã có gian tình. Nàng ta thông qua thái giám thân cận của Nhị hoàng tử, mua chuộc thị nữ của Nhị hoàng tử phi. 

Muốn nhân yến tiệc của Nhị hoàng tử phi, để ta rơi vào bẫy, rồi đưa ta lên giường với Tứ hoàng tử.

Nhưng cả Nhị hoàng tử phi lẫn Tứ hoàng tử phi đều không phải loại dễ đối phó, và họ cũng nắm rõ kế hoạch này.

Nhị hoàng tử phi tương kế tựu kế, muốn mượn tay ta để loại bỏ Tống Phương Lê.

Bát canh gừng mà thị nữ mang tới không chỉ đơn thuần là để giải cảm, mà còn là chất xúc tác để khiến hương mê trong phòng phát huy tác dụng mạnh hơn.

Nếu ta trúng kế, chắc chắn sẽ giết Tống Phương Lê.

Dù sao ta cũng không định tha cho nàng ta, nhưng Nhị hoàng tử phi không biết, nên mới muốn đẩy ta một cú.

Còn Tứ hoàng tử phi thì muốn trừ khử Tống Phương Lê.

Sau khi nha hoàn hắt nước lên váy ta, nàng ta cố tình nhắc nhở, như muốn ám chỉ rằng có gì đó bất thường.

Mục đích của nàng là khiến ta kéo Tống Phương Lê đến, rồi thiết kế để Nhị hoàng tử thế chỗ Tứ hoàng tử.

Chiêu Ninh nghe ta kể xong, im lặng một lúc, rồi hỏi:

“Tương Nghi tỷ tỷ, sức khỏe tỷ có sao không?”

Ta hơi cụp mắt, đáp:

“Hương mê đó, ta đã ngửi vô số lần trong hoàng cung Bắc Yến. Với lượng ít ỏi trong phòng đó, e là lúc tình nồng cũng chưa chắc có thể trợ hứng, không gây tổn hại gì đến cơ thể.”

“Thứ thật sự có dược tính mạnh, là bát canh gừng kia.”

Ta giả vờ uống hai ngụm, phần còn lại đổ hết vào miệng Tống Phương Lê.

Nhị hoàng tử phi từ trong phòng bước ra, bảo mọi người giải tán.

Khi nhìn ta, ánh mắt nàng đầy sát khí.

Ta chỉ nhướng mày, mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt thoải mái như không có chuyện gì, khiến nàng tức chết.

Nhị hoàng tử xin chỉ, phong Tống Phương Lê làm trắc phi.

Không thể không thừa nhận, nàng ta rất giỏi trong việc đối phó với nam nhân.

Hơn nữa, nàng ta còn muốn xuất giá từ Thẩm phủ.

Phụ mẫu ta chính thức nhận nàng ta làm nghĩa nữ, chuẩn bị của hồi môn để gả nàng ta đi.

Mẫu thân cử quản gia có uy tín trong phủ đến mời ta.

Ta sai người đến Đại Lý Tự hỏi thăm một chút, rồi hớn hở đi đến Thẩm phủ.

Tống Phương Lê đắc ý nói với ta:

“Thẩm Tương Nghi, ngươi tính toán để ta trở thành trắc phi của Nhị hoàng tử, ta nên cảm ơn ngươi.”

“Một ngày nào đó, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân, cho mọi người thấy, ta là Tống Phương Lê, còn ngươi chỉ là kẻ có chút giống ta.”

Ta khẽ cười:

“Thì ra điều ngươi để tâm là cái này. Nếu đã vậy, sao không từ đầu tự mình sống thật tốt, đừng lợi dụng danh phận và công lao của ta? Đúng là vừa muốn làm, vừa muốn giả làm người vô tội, nực cười!”

Nàng ta gằn giọng:

“Ngươi là kẻ đi hòa thân, bị bán sang Bắc Yến, ai cũng biết ngươi bị Bắc Yến làm nhơ nhuốc, lại còn coi mình là công thần sao?”

“Nếu không, ngươi nghĩ tại sao phụ mẫu ruột của ngươi lại đối xử với ta như con ruột, còn với ngươi thì lạnh nhạt? Ngươi sống là vết nhơ của họ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương