Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tay áo thắm thêm hương, nhã nhặn mềm mỏng.
Nếu hắn tái giá thì nên chọn nữ tử như muội ấy.
Chứ không phải loại người như Trần An Châu.
Trước lúc hòa ly, hắn cũng nghĩ thế.
Giờ tất nhiên vẫn vậy.
Khi ra khỏi cửa, hắn nghe có kẻ tán gẫu:
“Bà quả phụ ở Đông Nhai lại lấy phu quân nữa rồi!”
Tạ Dục chững lại.
Quả phụ sao còn có thể tái giá?
Hắn dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Trần An Châu sẽ tái giá.
Đêm ấy, cuối cùng hắn cũng nhịn không nổi mà sai người đi hỏi thăm tình hình của Trần An Châu.
Gia nhân hồi báo, rằng nàng không còn ở Vọng Kinh.
“Đại tiểu thư Trần gia suốt bao năm một mình dưỡng bệnh tại Thanh Châu, ba tháng trước bất ngờ qua đời nên nhị tiểu thư Trần gia đã đến đưa tang.”
“Nghe hàng xóm nói, nhị tiểu thư ấy cũng không định trở về, khi đi cũng chẳng đi một mình…”
Tạ Dục bẻ gãy cây bút lông.
Không trở lại nữa ư?
Đêm đó, hắn ngồi đến sáng.
Hắn nghĩ mãi không ra.
Cớ gì Trần An Châu lại nhẫn tâm đến thế?
Nhẫn tâm đến nỗi lâu như vậy vẫn chẳng ghé gặp mình lấy một lần.
Nhẫn tâm đến nỗi ngay cả ba đứa con cũng không cần, cùng người khác bỏ đi một mạch.
Dù nàng có chán ghét hắn thì nàng vẫn là mẫu thân của những đứa trẻ ấy, lẽ nào có thể vô tình như vậy.
…
Một giấc mộng lớn.
May thay chỉ là chuyện trong mộng của kiếp trước.
Ta vẫn chưa tan hết nét ửng đỏ trên mặt.
Tạ Dục nhìn thấy Ngụy Nam Đình thì đôi mắt chợt ánh lên lửa giận.
Hắn cất giọng oán trách:
“Kiếp trước, khi ta đưa ra đề nghị hòa ly thì nàng chẳng do dự lấy nửa khắc, chẳng phải vì trong lòng nàng đã có kẻ khác từ lâu rồi sao…”
Mắt Tạ Dục đỏ lên tựa như đã chịu đựng tổn thương lớn lao.
Nhưng đích tỷ rõ ràng đã kể ta nghe:
Kẻ đem lòng yêu người khác chính là hắn.
Ngay từ đầu, Tạ Dục đồng ý thành thân với ta chẳng phải do thích.
Hắn chê ta không biết cầm kỳ thư họa, chẳng thể cùng mình đối thơ xướng họa.
Hai năm đầu, lần nào động phòng thì hắn cũng như ra trận, sắc mặt khó coi vô cùng.
Về sau ăn quen mùi, hoặc phải chăng là… đã quen rồi.
Tạ Dục cùng ta tạo ra ba đứa con.
Trong khi ấy, Thẩm Khanh Tri lại trái ngược ta.
Nàng như được đo ni đóng giày cho Tạ Dục, mọi thứ đều hợp ý hắn.
Theo lời đích tỷ, ta từng rất si mê Tạ Dục.
Lần đầu bắt gặp Tạ Dục và Thẩm Khanh Tri đối ẩm dưới trăng, ta liền sinh nghi.
Nhưng Tạ Dục đến một lời cũng chẳng thanh minh.
Một lần đầu, ắt sẽ có lần hai, lần ba… vô số lần.
Khi ở vườn mai ngoại ô, lúc lại trong thi xã… tóm lại toàn những chốn tao nhã.
Họ là tri kỷ, cùng nhìn nhau cười.
Có lẽ hai người chưa vượt quá giới hạn cuối cùng.
Bởi vậy, khi Tạ Dục đề nghị hòa ly với ta, hắn vô cùng vững dạ.
Hắn bảo, hắn không làm gì có lỗi với ta.
Thẩm Khanh Tri cũng chẳng chỗ nào phụ ta.
Hai người bọn họ trong sạch.
Chỉ là hắn chợt nhận ra lòng mình không yêu ta mà thôi.
Ba đứa con của ta cũng bảo rằng Thẩm di trông còn ra dáng nữ chủ nhân đại tộc hơn ta, vì ta thật sự quá kém cỏi.
Vậy nên ta ký thư hòa ly.
Ngày rời khỏi Tạ gia, không một ai tiễn bước.
Nghe đến đây, ta kinh hãi vô cùng.
Ta thật không tưởng tượng nổi ta sẽ yêu một nam nhân như Tạ Dục.
Chẳng lẽ tình cảm có thể nảy sinh chỉ vì ngủ chung giường ư?
Vậy thì kiếp này, có chết ta cũng không ngủ với hắn.
Bây giờ.
Nhìn Tạ Dục có vẻ vẫn muốn nói gì đó nên ta bèn lôi Ngụy Nam Đình chạy đi.
Đích tỷ dặn, nếu ta gặp Tạ Dục thì phải có mặt tỷ ở đó.
Tỷ không ở đây thì ta chẳng nên để ý đến hắn.
Dáng Ngụy Nam Đình cao to nhưng lại rất biết nghe lời, chẳng hỏi han gì.
Chúng ta cứ chạy miết, một lúc sau y bèn vác ta lên vai.
Ta chỉ tay hướng nào, y liền chạy theo hướng ấy.
Ta tranh thủ ngoái đầu nhìn Tạ Dục.
Y đứng một mình ở nơi đó trông như chú chó bị bỏ rơi.
Về đến Trần phủ.
Đích tỷ hỏi Ngụy Nam Đình:
“Ngươi thấy A Châu nhà ta ra sao?”
Khuôn đen trũi của Ngụy Nam Đình liền đỏ bừng, nửa quê mùa nửa anh tuấn.
“Nhị cô nương thật là tốt… rất tốt…”
Đích tỷ hài lòng gật gù, lại tỉ mỉ thẩm vấn y một phen.
Xác nhận phụ mẫu y đều mất sớm, gia cảnh trong sạch, không hề có hôn ước từ bé, chẳng có thanh mai trúc mã, không có biểu tỷ biểu muội, cũng không có bạch nguyệt quang.
Ta đứng cạnh nhìn ngơ ngác.
Được câu trả lời như ý, đích tỷ bảo với Ngụy Nam Đình:
“Sau này, ta sẽ dùng tiền vặt của A Châu để hỗ trợ ngươi, đến lúc ngươi đỗ đạt ắt phải trả lại muội ấy gấp trăm gấp ngàn lần.”
“Về phần trả bằng bạc hay bằng thứ gì khác thì hai người tự bàn bạc.”
Nói rồi, tỷ cho người mang lên một tờ khế ước.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Nam Đình đã ký tên điểm chỉ.
Đợi y về rồi, ta mới đánh bạo hỏi:
“Đại tỷ, muội có…”
“Chỉ vừa trông thấy hắn ta mà muội đã quên luôn miếng bánh sườn kho mắm muối đấy thôi, còn gì phải nghĩ?”
Ta xoắn chặt vạt áo, lúng túng:
“Muội chỉ thấy chàng rất cao to, vỏ ngoài giòn rụm, hình như rất ngon miệng…”
Chẳng lẽ đó chính là cảm giác thích ư?
Vậy chẳng hay trong mắt y, ta cũng tựa cái bánh bao trắng trắng sao?
Đích tỷ nhìn ta mà không biết nói sao, bèn quay lưng rời đi.
Ta vốn nghĩ Tạ Dục trông có vẻ cao ngạo như thế, thấy ta không đoái hoài thì ắt thôi không đến nữa.
Ai ngờ, hắn lại bám dính hệt oan hồn.
Từ sau khi trọng sinh, đích tỷ vô cùng bận rộn.
Nhưng tỷ chẳng còn dồn tâm trí vào nữ công, quản sổ sách hay ngâm thơ gảy đàn như xưa.
Tỷ nói, đời người chẳng mấy chốc là qua đi, học mấy thứ ấy chỉ tổ uổng phí sinh mệnh.
Tỷ gom góp lương thực cứu giúp trẻ nhỏ, còn góp vốn cho các thương đoàn đi tìm dược liệu quý hiếm.
Phụ thân ban đầu cũng có ý phản đối nhưng sau cuộc trò chuyện dài cùng đích mẫu và đích tỷ, ông chẳng ngăn cản thêm.
Còn về hôn sự của đích tỷ.
Tỷ từng gả cho công tử nhà họ Vương.
Như lời tỷ đã liệu định, về sau người ấy làm quan đến tam phẩm.
Vương gia cũng tới cầu hôn như kiếp trước.
Ta lén nấp sau bình phong nhìn thoáng qua, vị tiền tỷ phu ấy tuấn tú hiên ngang, phẩm cách đoan chính, học vấn uyên thâm.
Nhưng lần này, đích tỷ lại không ưng.
Phụ thân từ chối khéo bảo muốn giữ tỷ ở bên mình hai năm.
Công tử nhà họ Vương thoáng ngạc nhiên.