Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đảo mắt, rồi dắt tỷ tỷ đi cửa sau tìm chưởng quỹ để hỏi sự tình.
Hóa ra có kẻ gian dở ngón lừa bị sòng bạc bắt quả tang, gã không chịu nhận còn động thủ với người của sòng.
Võ công kẻ đó rất cao, đến mức đám hộ vệ không địch nổi.
Gã vênh váo tự xưng mình là “Vua Cờ Bạc”, chẳng thèm e ngại ai.
“Hắn nói vị lão bản tự xưng ‘thập đổ cửu thắng’ của sòng bạc này chỉ là hư danh, bị hắn phá tan cửa tiệm rồi vẫn trốn chui trốn nhủi không dám ló mặt.”
“Thì ra chỉ là kẻ háo danh mà thôi.”
Chưởng quỹ ghé tai ta nói nhỏ, kẻ kia đã quấy nhiễu chừng nửa canh giờ.
“Ta thấy sòng bạc Thiên Kim này chỉ là hữu danh vô thực, chi bằng đập luôn tấm hoành phi đi!”
Dứt lời, gã toan nhảy lên đập vỡ biển hiệu mạ vàng của ta.
4
“Khoan đã!”
Ta lên tiếng giữ gã lại: “Ta chính là chủ nhân của Thiên Kim Phường, nghe nói ngươi đến đập sòng?”
Nhìn gã sắp chạm tay vào tấm hoành phi bằng vàng ròng, ta giận đến nghiến răng: “Có giỏi thì đấu với ta một ván.”
Thấy ta là nữ tử, gã đàn ông bật cười hô hố.
“Ta nghĩ chắc lão bản sợ hãi không dám ra bèn phái một ả đàn bà ra gánh chuyện đây mà, thật khiến người ta cười rụng răng.”
“Ta bôn tẩu giang hồ bao năm, chưa từng gặp nữ nhân nào mở sòng bạc.”
“Hử, hay ả là tú bà ở chốn lầu xanh thì có đấy.”
Tỷ tỷ tức giận suýt vung quyền lên đánh gã.
Ta kéo tay tỷ tỷ lại, mỉm cười:
“Ngươi nói nhiều thế, không phải sợ ta mới chẳng dám cùng ta đánh cược đấy chứ?”
“Tưởng đâu gặp được cao thủ, hóa ra chỉ là kẻ hèn nhát.”
Gã đàn ông bị ta chọc giận, vỗ mạnh xuống bàn: “Con nha đầu này thật không biết sống chết, hôm nay ông đây sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh cờ bạc của ta!”
Ta chậm rãi bước đến bên bàn, lúc này xung quanh đã tụ lại rất đông, không ít trong số đó là công tử quyền quý.
Tự nhiên họ cũng nhận ra ta chính là tân tức phụ của Nhị công tử phủ Quốc Công.
Trong chốc lát, xì xào vang khắp nơi, họ chỉ trỏ ta và gã đàn ông gây sự: “Phụ nhân cũng biết đánh bạc à?”
“Ai biết sòng này từ đâu mà ra, với thân phận nàng, có khi do Hoàng thượng ban cho để nàng vui cũng nên.”
“Nếu nàng thua thì sẽ chạy về khóc với Bùi nhị gia rằng có kẻ bắt nạt mình chăng?”
Ánh mắt ác ý liên tục chiếu tới.
Tỷ tỷ nghe được những lời họ sỉ nhục ta, liền rút thanh đao từ hộ vệ, “phập” một tiếng cắm ngập vào mặt bàn.
Thanh đao cắm sâu vào gỗ.
Ta khẽ nhíu mày.
Cái bàn gỗ hoa lê này trị giá ba ngàn lượng bạc, là một bộ…
Thấy biểu cảm ta là lạ, gã kia cười nham hiểm:
“Sao thế cô nương, sợ à?”
“Nếu ngươi theo ta một đêm, ta sẽ coi như bỏ qua, ta sẽ nhường ngươi một nước, thế nào?”
Ta hít sâu, khoanh tay:
“Đã muốn đánh cược thì ắt phải có tiền đặt.”
“Ngươi đã ưa ‘tay’ như vậy, hay là cược một cánh tay đi, thế nào?”
“Hay ngươi sợ?”
Thấy gã đàn ông chần chừ, ta buông lời khích đểu.
Gã bị khiêu khích thì quát om sòm: “Được, cược thì cược, ta lại sợ một ả đàn bà chắc?”
Hai bên ngồi vào, chia bài.
Ván đầu, ta thắng dễ dàng.
“Hừ, thấy ngươi là nữ nhi nên ta nhường ngươi đấy, cứ tính là ba ván thắng hai, đánh tiếp!”
Ta không nổi giận vì vốn được lường trước gã sẽ làm vậy.
Giữa tiếng xì xào, gã cũng chẳng ngại nữa, trâng tráo phân bua: “Thấy ả là đàn bà nên ta nương tay, ai ngờ con nha đầu này cũng có chút tài mọn.”
Người tinh mắt đều hiểu gã kỳ thực chỉ bắt nạt ta là nữ tử.
Ta chẳng buồn tranh chấp với loại tiểu nhân này.
“Ngươi là khách, ta sẵn sàng bồi tiếp.”
Gã khẽ vê ngón tay cái với ngón trỏ như đang tính toán gì đó.
Ta ra hiệu cho tiểu nhị canh chừng gã, rồi bảo người chia bài.
5
Thấy ta vẫn như chẳng phát hiện, gã kia liền buông lỏng cảnh giác, nghênh ngang định giở trò gian lận như cũ.
Gã lại định dùng chiêu tráo bài.
Nhưng đối thủ gã cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Ta búng một lá bài trên bàn về phía gã, ngay lúc gã chuẩn bị đổi bài thì tay gã liền rũ xuống.
Chỉ một lá bài, ta đã phế đi cánh tay hắn.
“Gian lận, phải dạy dỗ.”
Ta ung dung nhìn gã: “Chẳng lẽ ngươi quen làm kẻ trộm gà bắt chó rồi?”
Mặt gã vặn vẹo vì đau, còn ta vẫn thản nhiên tựa như chẳng thấy vết máu tứa ra.
“Dám đến Thiên Kim Phường của ta quấy phá, ngươi nên nghĩ xem mình có đủ bản lĩnh không.”
Nói xong, ta ra lệnh cho chưởng quỹ xử lý gã.
Ánh mắt mọi người chung quanh nhìn ta trở nên kinh hãi như trông thấy yêu ma quỷ quái.
Dù sao, họ chỉ biết ta là tân nương mảnh mai của Bùi Ứng Thanh.
Nào ngờ ta lại dùng một lá bài phế tay gã đàn ông cao lớn.
Mùi máu tanh lan khắp sòng bạc, mấy công tử thế gia thấy cảnh ấy thì nhìn ta với vẻ sợ sệt.
Ta đứng dậy, nhóm người kia lùi lại hai bước.
Tỷ tỷ nhìn cảnh náo nhiệt thì cười đến sảng khoái, còn vỗ bàn đánh “rầm”.
Cái bàn gỗ lập tức “rắc” một tiếng.
Vỡ vụn.
Khung cảnh nhất thời rơi vào tĩnh lặng, đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Kể cả mấy kẻ ban nãy rì rầm chế giễu ta giờ cũng câm bặt.
Nhưng rồi bên ngoài bỗng xôn xao trở lại, chẳng rõ có biến cố gì mà dòng người tách ra nhường lối.
Đại công tử Bùi Hành Kiệm và Nhị công tử Bùi Ứng Thanh bước vào.