Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Hồi chưa xuất giá, quả thật ta từng mong thế.”

“Hai đứa đúng là có phong thái của nữ nhi nhà họ Khương.”

Hồi lâu, cô mẫu bỗng cười khẽ:

“Chờ đi.”

Ta cùng tỷ tỷ không hiểu.

Cô mẫu cũng chẳng giải thích thêm.

11

Không bao lâu sau, huynh đệ nhà họ Bùi vội vã chạy vào Phượng Nghi Cung.

“Hoàng hậu nương nương, mọi chuyện đều do vi thần sắp đặt, nếu phải phạt xin hãy trừng phạt huynh đệ thần, A Trà và A Đường vô tội!”

Cô mẫu mỉm cười ngắm họ, ta chợt hiểu ý người.

Hôm ấy cuối cùng chúng ta không hề bị phạt, ngược lại còn được ban thưởng không ít.

Khi về đến phủ Quốc Công, lão phu nhân ngồi ở chính sảnh nhìn bốn chúng ta bằng ánh mắt sầm sì như sắp nhỏ mực.

“Các ngươi lớn rồi, cánh cứng cáp rồi!”

Bùi Hành Kiệm và Bùi Ứng Thanh kéo ta và tỷ tỷ quỳ xuống.

“Tổ mẫu, đời này con chỉ nhận Khương Đường (Trà) làm thê.”

Lão phu nhân tức đến nỗi nghẹn lời.

“Được, được, tốt, các ngươi thích quỳ thì cứ quỳ cho đã!”

Đợi bà về viện, Bùi Ứng Thanh không nỡ để ta quỳ liền đưa ta về phòng.

“Giờ không giả vờ nhu mì nữa sao?”

Mắt chàng ánh lên nét cười.

Ta xoa đầu gối:

“Không giả nữa, ta lật bài rồi, ta mới là ‘đổ vương’.”

Bùi Ứng Thanh cưng chiều nhìn ta:

“Được, nàng là đổ vương.”

Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng ban chỉ phong ta cùng tỷ tỷ làm huyện chủ.

Nhưng ta và tỷ tỷ vào cung khéo léo từ chối thánh ân ấy.

Hoàng đế có phần tức giận:

“Sao, hay các ngươi cảm thấy làm huyện chủ của trẫm là sỉ nhục?”

Đương nhiên không phải vậy.

Ta cùng tỷ tỷ mượn cơ hội này xin Hoàng đế cho phép nữ nhi được vào triều làm quan.

Hoàng đế nhìn chúng ta suy nghĩ thật lâu.

Dường như xuyên qua ta, ngài đang ngắm một ai khác.

Ta hiểu, ngài đang nhớ tới cô mẫu khi còn trẻ.

Ngày xưa, Hoàng hậu cô mẫu từng cứu Hoàng đế ngoài chiến trường, hai người nảy sinh ái tình bèn kết thành phu thê.

Nhưng về sau, chính ngài đã bẻ gãy đôi cánh của cô mẫu.

Hồi lâu sau, Hoàng đế thở dài:

“Trẫm… chuẩn tấu thỉnh cầu của nhị vị huyện chủ.”

Cuối cùng, chúng ta cũng làm được việc cô mẫu hằng mong, tuy mới chỉ là khởi đầu nhưng rốt cuộc đã xé toạc được một khe hở.

Từ nay, nữ nhi không nhất thiết phải nhốt mình trong chốn khuê phòng để làm tròn đạo thê tử.

Họ có thể yên phận nơi hậu trạch, dịu dàng quan tâm phu quân.

Cũng có thể thoát ra cầm bút tung hoành, cưỡi ngựa ra trận giết địch.

Ta với tỷ tỷ theo hai huynh đệ nhà họ Bùi vào Đại Lý Tự, cùng nhau tra án.

Nhiều năm sau, trên triều xuất hiện càng lúc càng xuất hiện nhiều bóng dáng nữ tử.

Đám nam nhi từ kịch liệt phản đối, đến nay chỉ dám khe khẽ lầu bầu.

Tương lai, việc này rồi sẽ trở thành bình thường.

Ta hỏi Bùi Ứng Thanh:

“Năm xưa vì sao chàng thích ta?”

Chàng hồi tưởng, ánh mắt chất chứa hoài niệm:

“Nhiều năm trước, ta đi ngang một sòng bạc thì thấy một cô nương đang đánh đập một gã nam nhân vùi hết tiền của vợ con vào cờ bạc.”

Ta sực nhớ có chuyện không hay.

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó, nàng trao lại số bạc ấy cho người phụ nữ kia, bảo rằng trong hiệu thêu của mình đang thiếu nhân lực.”

“Nàng vì nữ nhi đã dành trọn lòng tốt.”

“Nên ta vẫn luôn nghĩ, tình yêu ít ỏi này của ta may mà được nàng để mắt.”

Bùi Ứng Thanh nắm tay ta, ánh mắt hoe đỏ.

Bên kia vọng tới tiếng tỷ tỷ múa đại đao cùng tiếng tỷ phu cổ vũ.

“Nương tử uy vũ, phong thái vẫn như xưa!”

Thế là tốt rồi.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương