Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ba ngày, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Mạnh Đình Uyên mang tội mưu phản, bị tống vào ngục.
Còn Mạnh Tu Cẩn thì lấy cớ “đại nghĩa diệt thân,” được phong làm Trung Nghĩa hầu, nhất thời danh vọng vô song.
Ba ngày sau, ta gặp lại Mạnh Tu Cẩn.
Hắn vận hỉ phục đỏ rực, loạng choạng men say, miệng nồng nặc mùi rượu, từng bước tiến sát ta.
“Kiều Kiều, ta đến cưới nàng đây.”
Hắn đưa rượu tới sát môi ta, giọng đầy dịu dàng:
“Uống chung chén rượu hợp cẩn này, chúng ta sẽ thành phu thê.”
Ta cố mím chặt miệng.
Rượu đổ dọc khóe môi ta, chảy xuống băng sàng rồi biến mất chẳng thấy dấu.
Thấy vậy, hắn hốt hoảng,
Liền bóp cằm ta, muốn ép đổ rượu vào.
“Khụ khụ…”
Rượu cay xè xộc vào cổ họng.
Ta thật không chịu nổi, ho sặc sụa.
Trong mắt hắn lóe lên nét vui mừng, như thể bắt được báu vật vừa trở lại.
“Kiều Kiều, nàng sống lại rồi? Ta đang mơ sao?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười của hắn chợt đông cứng.
Vì ta vừa đâm thẳng lưỡi dao găm vào ngực hắn.
Lưỡi dao lóe sáng, máu đỏ dần thấm qua.
“Tại sao?”
Hắn trợn to mắt, ngập tràn vẻ không tin nổi.
“Ta muốn làm thế lâu rồi.”
Ta gắng xoáy sâu thêm chút lực, trút hết những oán hận mấy ngày qua.
Ai ngờ, hắn lại bật cười, tiếng cười the thé, khó nghe vô cùng.
Hắn thình lình rút dao ra, máu ào ạt bắn ra, tung tóe trên mặt băng sàng, như hoa đào đỏ rộ.
“Thẩm Kiều Kiều, là nàng quyến rũ ta trước! Nàng là của ta! Của ta!”
Mắt hắn vằn đỏ, bất chấp vết thương, đè chặt ta xuống băng sàng:
“Hôm nay để mọi sai lầm trở về đúng chỗ.”
Hắn đưa tay toan xé áo ta.
Ta lại bỗng ngừng giãy dụa.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ nghi hoặc.
Nhưng chưa kịp hiểu ra, hắn mềm nhũn ngã lên người ta.
Ta gạt hắn xuống, vội vàng bò dậy khỏi băng sàng.
“Ngươi cũng nên thử xem tấm giường này lạnh cỡ nào!”
Ta lạnh lùng cười:
“Đừng trừng ta như thế, ta chỉ thoa ít độc lên lưỡi dao. Sợ một nhát không giết nổi ngươi.”
Ta cúi xuống nhặt dao trên đất, chậm rãi bước về phía hắn.
Định bồi thêm một đao chí mạng,
Chợt hắn lại cười, nụ cười ngập ý đắc thắng.
“Ngươi cười gì?”
Ta chột dạ, linh tính chuyện chẳng lành.
“Ngươi giết ta cũng vô ích, Mạnh Đình Uyên chết rồi.”
Hắn nói nhẹ tênh, mà như búa tạ nện nát tim ta.
“Không thể nào!”
Ta phản bác theo bản năng, giọng run rẩy.
“Trên bàn kia là sính lễ ta mang đến cho nàng, mở ra coi thử đi!”
Lúc này, ta mới nhìn thấy trên bàn có một chiếc hòm tinh xảo,
Bên ngoài buộc dây lụa đỏ.
Hai tay ta run bần bật, rón rén mở nắp hòm.
Bên trong, không ngờ có hai thủ cấp!
Một là Mộ Mộng Đồng, đôi mắt trừng lớn, đầy hoảng sợ, có lẽ đến chết bà ta vẫn chẳng ngờ mình bỏ mạng trong tay chính con ruột của mình.
Còn chiếc đầu còn lại…
Lại là của Mạnh Đình Uyên!
Như bị sét đánh, ta gập nắp lại cái rầm, dạ dày quặn lên, không kiềm được mà nôn khan.
Mạnh Tu Cẩn thấy thế, càng cười to, dương dương tự đắc.
“Kiều Kiều, ta từng nói rồi, ai tổn thương nàng đều phải chết!
“Giờ chẳng còn ai ngăn cản chúng ta… a…!”
Tiếng nói đột ngột im bặt.
Hắn trợn trừng, nhìn lưỡi dao lại cắm sâu vào tim mình.
Lần này ta xoay mạnh cán dao, mục đích kết liễu hắn ngay tức khắc.
15
Ôm chiếc hộp gỗ nặng trịch, ta thản nhiên rảo bước qua hành lang, đi thẳng đến chỗ nhà xí.
Vừa định ném nó xuống hố phân, một bàn tay xương gân rõ nét đột nhiên vươn tới ngăn lại.
“Kiều Kiều, nàng hận ta đến thế sao?”
Ta ngẩng lên, đụng trúng ánh nhìn đong đầy ý cười của Mạnh Đình Uyên.
Chàng khoác áo đỏ sậm, phủ đầy bụi, quầng mắt thâm đen, râu ria lún phún.
“Chàng… cuối cùng cũng biết đường về hả!”
Ta nhào đến cắn mạnh mu bàn tay chàng, nước mắt hòa lẫn vị tanh mặn nơi môi răng.
Tên khốn này!
Trong khoảnh khắc trông thấy thủ cấp kia, ta thực sự tưởng chàng chết rồi!
Mạnh Đình Uyên khẽ rít vì đau.
“Ta đâu phải không trở lại, ôi… đau! Nàng cắn thật à!”
Nước mắt ta rơi lã chã xuống bàn tay ấy.
Chàng lóng ngóng lau, nhưng càng lau càng chảy.
Chẳng biết làm sao, chàng đành đưa nốt tay kia ra.
“Cắn mệt chưa? Hay đổi tay kia?”
Khi ta buông hàm, trên mu bàn tay chàng hằn hai hàng dấu răng rỉ máu.
Nhưng chàng chẳng mảy may để ý, ngược lại còn đưa tay lên miệng hôn:
“Nhớ quá, mùi vị của Kiều Kiều…”
Toàn thân ta run lên vì tức giận.
“Mạnh! Đình! Uyên! Ta muốn hưu chàng, ta muốn về Giang Nam tìm phụ thân!”
Ta vừa dứt lời, chàng liền bế bổng ta lên.
“Hưu ta ư? Đừng hòng!”
“Thả ta xuống! Ta phải đi gói mười tám bánh màn thầu để ăn cho sướng!”
“Gói ta không được sao?”
Chàng ấn ta vào cây cột ở hành lang, mũi cọ vào vành tai.
“Một mình ta cũng bằng mười tám người…”
“Hầu gia! Hầu gia!”
Quản gia cuống cuồng chạy tới,
“Người của bộ Hình đang vào bắt Mạnh Tu Cẩn, nhưng hắn…”
Quản gia lấm lét nhìn ta, ngập ngừng một chút rồi mới nói:
“Bị phu nhân giết rồi.”
Gân xanh hằn trên trán Mạnh Đình Uyên.
“Giết thì giết, cứ ném xác cho bọn chúng mang đi nuôi chó. Bổn hầu bây giờ không rảnh để ý.”
Ta nhanh chóng thoát khỏi vòng tay chàng, cười lạnh:
“Đừng tưởng vậy là ta tha thứ cho chàng!”
Chàng lại kéo ta vào lòng.
“Phu nhân, ta có cách hả giận hơn nhiều.”
Chàng kề sát vành tai, thì thầm:
“Trói ta lên giường, ngày ngày dằn vặt…
16
Trên xe ngựa xuôi Giang Nam, ta vừa nhấm nháp bánh sơn tra, xém tí nữa phun vụn bánh vào mặt Mạnh Đình Uyên.
“Vậy tức là, hết thảy do chàng với Thánh Thượng bày mưu gài bẫy Nhị Vương gia?”
Mạnh Đình Uyên nhàn nhã lau vụn bánh quanh miệng ta.
“Nói chính xác, đây là cục diện đã bố trí từ mười năm trước.”
Nhị Vương gia đương triều là đích trưởng tử của Tiên Đế.
Thánh Thượng lên ngôi khi còn nhỏ, Nhị Vương gia một mực bất mãn, cho rằng hoàng vị vốn thuộc về y.
Thế là y âm thầm nuôi binh, kéo bè kết cánh.
Nhưng Mạnh Đình Uyên lúc nào cũng là hòn đá chặn đường y.
Mười năm trước, Nhị Vương gia mua chuộc La phó tướng La Dũng– tâm phúc của Mạnh Đình Uyên – tính ám sát chàng trên chiến trường.
Nghĩ lại chuyện xưa, Mạnh Đình Uyên chỉ cười nhẹ:
“Thực ra, La Dũng xém thành công rồi, nhưng rồi gậy ông đập lưng ông”
Chàng vừa mân mê lọn tóc ta, vừa nói như không:
“Hôm ấy nếu mũi tên lệch thêm ba tấc, chắc nàng chẳng có ai để gả.”
Ta bực mình véo mạnh vào chỗ thịt mềm bên hông chàng:
“Nực cười, người xếp hàng đòi cưới ta từ kinh đến tận Giang Nam đấy nhé! … Ừm…”
Ta chưa kịp dứt câu, đã bị chàng chặn lại bằng nụ hôn.
Mãi khi ta sắp ngộp thở, chàng mới lưu luyến buông ra,
Rồi hiếu kỳ hỏi:
“Kiều Kiều, sao nàng biết thủ cấp ấy không phải của ta? Rõ ràng không có sơ hở.”
Ta lườm chàng:
“Khóe miệng chàng có một vết sẹo do ta cắn, không thấy trên cái đầu đó!”
Mạnh Đình Uyên bật cười, đưa tay sờ vết thương nay đã đóng vảy, đáy mắt nhuốm ý cưng chiều.
Ta trừng chàng, chất vấn điều bấy lâu ứ nghẹn:
“Mạnh Đình Uyên, rốt cuộc chàng để mắt tới ta từ lúc nào?”
“Mười năm trước…”
“Đồ biến thái! Lúc đó ta mới sáu tuổi!”
“Chẳng lẽ nàng quên rồi ư?”
“Sao cơ?”
Xe ngựa bỗng xóc nảy, ta ngã sấp vào lòng chàng.
Chàng vội ôm lấy, bảo vệ đầu ta:
“Năm ấy ta dưỡng thương ở Giang Nam, có một tiểu nha đầu ngày nào cũng trèo tường sang, lén mang kẹo cho ta.”
Ký ức chợt ùa về, con ngõ đá xanh giữa mùa mưa dầm, thiếu niên áo đen buồn bã và ta giấu mứt kẹo trong váy áo…
“Cái ca ca hung dữ ấy là chàng hả?”
Ta sững sờ nhìn chàng.
“Hôm đó chàng còn nói nếu ta dám qua nữa thì chàng đánh gãy chân ta!”
Đôi vành tai Mạnh Đình Uyên thoáng ửng đỏ: “Khi ấy ta nói ngược…”
“Cho nên, chàng nhận ra ta từ lâu!”
Chàng liền đẩy ta ngã xuống nệm êm, vẻ mặt phấn chấn:
“Phu nhân, nàng muốn thử không?”
“Thử gì?”
Ý thức chợt vỡ lẽ, ta hoảng hốt la lên:
“Mạnh Đình Uyên! Đây là trên xe ngựa!”
“Hay lắm, xe ngựa ắt có hương vị riêng.”
Hai vành tai ta nóng bừng.
Kẻ này nhìn thì nho nhã như trăng gió thanh tĩnh, mà mở miệng nói mấy lời vô lại hơn cả dân chợ búa.
Ta bèn gật đầu:
“Được, thử thì thử.”
Nửa nén hương sau, Mạnh Đình Uyên mồ hôi đầm đìa, mặt tái xanh, nhìn chằm chằm vào bụng ta.
“Sao lại thêm một đứa tranh giành phu nhân với ta thế này?”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!