Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Hoành Dương liên tục cù ta, chọc ta, khiến ta tức giận giơ nắm đấm nện thẳng vào ngực y:

“Nhiều năm như vậy, ngươi gạt ta khổ quá!”

Hoành Dương “ư a” một tiếng rồi ngã xuống giường.

Sức ta bây giờ đã khác xưa, lại chưa kịp thích ứng với việc Hoành Dương là nam nên vẫn coi y như nữ nhân, sợ mình đánh y bị thương bèn vội vàng nhào tới kiểm tra:

“Ngươi có sao không…”

Còn chưa nói hết câu, ta đã bị y kéo vào lòng, biến thành tư thế ta đè lên y.

Hoành Dương ôm chặt lấy lưng ta, khóa cứng cánh tay ta, ta giãy dụa không sao thoát ra được mà thật ra cũng không muốn giãy.

Y đắc ý nói:

“Ý nhi, ta phát hiện ra bí mật của tỷ rồi.”

“Ngươi biết ta là nữ từ khi nào?”

“Không biết là ai từng dạy ta rằng nam nhân lớn lên sẽ có ngực. Ta chờ đến cập kê cũng chẳng lớn ra như tỷ.”

Ta đỡ trán.

Đây chính là hậu quả của việc lừa gạt trẻ con.

Hoành Dương dụi đầu vào cổ ta, rầm rì gọi:

“Ý nhi, tỷ tỷ.”

Y trầm giọng nói:

“Ý nhi, ta nói cho tỷ một bí mật…”

Ta cuối cùng không nhịn được nữa mà bật khóc:

“Ngươi quá đáng lắm! Ngươi đã sớm biết ta là nữ lại không nói cho ta biết ngươi là nam! Ta đã nghĩ mình rõ ràng là thẳng. Hoành Dương, ngươi biết ta thích ngươi đến mức nào không? Nhưng ta sợ ngươi không thích nữ nhân…”

Ta hạ giọng, ghé sát tai y mà nói:

“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng ta cũng có thể ở bên ngươi. Sao ngươi không nói sớm hơn?”

Hoành Dương bĩu môi:

“Ta còn chưa trách tỷ đâu. Vì tỷ mà ta đến cái danh ‘ẻo lả’ cũng chịu chấp nhận, thế mà tỷ lại bảo ta đi chọn phu quân khác.”

Ta chột dạ không dám lên tiếng.

Y lại giận dỗi hỏi:

“Tỷ còn muốn ta chọn phu quân không?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, không chọn!”

Hoành Dương miễn cưỡng nguôi giận, nói:

“Hừ, vậy bây giờ tỷ lập tức viết tấu chương xin cưới ta, nếu không ta sẽ không tha thứ cho tỷ.”

Y làm nũng:

“Ta đã cập kê rồi mà.”

Ta méo mặt:

“Nhưng… ta còn chưa đến tuổi đội mũ.”

Dù ta chưa đến tuổi đội mũ, nhưng tin tức “Tướng quân ẻo lả si tình Quận chúa Hoành Dương” đã lan truyền khắp kinh thành.

Sau đó tất nhiên là bị tất cả mọi người phản đối.

Tiểu Cửu còn vong ân phụ nghĩa đi khắp nơi tung tin ta và hắn có tư tình, bảo ta có sở thích đoạn tụ.

Trước khi ta kịp tóm hắn dần cho một trận thì ta đã bị Hoành Dương bắt trước.

Y ôm chặt ta, bắt ta đối diện với y suốt một canh giờ, không được dời mắt.

Ta muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị cắn một cái.

Ta chớp mắt một cái, Hoành Dương lại hôn ta một cái.

Lúc phụ thân ta đạp cửa xông vào, ta đã bị y hôn đến mức tê dại.

Ta cầu cứu ông:

“Phụ thân, cứu con với!”

Hoành Dương hừ lạnh một tiếng:

“Hay lắm! Đồ bạc tình! Có được rồi lại không trân trọng!”

Phụ thân ta đau lòng cầu xin:

“Quận chúa điện hạ, xin người tha cho nhi tử ta!”

Hoành Dương miễn cưỡng buông ta ra, trước khi đi còn ghé vào tai ta thì thầm:

“Tối nay tỷ đến phủ công chúa giải thích cho rõ.”

Ta đành cam chịu, ai bảo sau này ta là phu quân đây.

Đêm đến, ta lén lút trèo tường vào phủ công chúa.

Hoành Dương nằm nghiêng trên giường, y phục trong suốt như lụa mỏng để lộ ra làn da trắng nõn.

Ta chạm vào mái tóc dài màu trà của y và đưa lên mũi ngửi, hương hoa hồng thoang thoảng phả vào mặt.

Ta nhịn không được mà vụng trộm cắn một cái.

Y cười khẽ:

“Ta còn chưa nói tha thứ cho tỷ đâu.”

Ta vồ tới ôm chặt y.

“Những lời đó bây giờ chẳng phải đều là thừa thãi sao?”

6

Để dỗ dành Hoành Dương, cũng để chứng tỏ lòng trung thành của mình, ta gặp ai cũng nói:

“Ta thích nữ nhân, ta thích Hoành Dương.”

Còn nhờ bằng hữu giúp ta tuyên truyền khắp nơi.

Ai có tỷ muội hay đã thành thân thì nhờ các nữ quyến trong nhà giúp ta đính chính, rằng ta thực sự không thích nam nhân.

Thế là trong kinh thành không ngừng lan truyền hai luồng tin đồn trái ngược về ta.

Nhưng chung quy lại thì đều bảo ta không phải một nam nhân thực thụ.

Mà nam nhân thực thụ thì khi ghen tuông thì thực sự rất đáng sợ.

Lúc ta còn đang bị cuốn vào cuộc chiến dư luận, Tiểu Cửu xúi giục phụ hoàng để ngài quyết định gả Hoành Dương đi hòa thân.

Ta tự xin dẫn binh xuất chinh nhưng hoàng thượng không cho phép.

Ngài nhất định phải dứt khoát cắt đứt tiền đồ của Hoành Dương.

Trưởng công chúa điện hạ dù có oai phong lẫm liệt đến đâu cũng không thể che giấu được sự sợ hãi trong lòng hoàng thượng.

Bởi vì, hoàng thượng sợ nữ nhi của tỷ tỷ mình cũng cường thế như nàng.

Lần này, đến cả trưởng công chúa cũng hoảng loạn rồi.

Bà sắp xếp để Hoành Dương giả bệnh nhằm kéo dài thời gian.

Nhưng bà cũng không có ý định phản kháng, chỉ muốn nhanh chóng định đoạt hôn sự của Hoành Dương.

Không phải gả cho ta, mà là tùy tiện chọn một nam tử nào đó dễ khống chế để tiếp tục duy trì vinh quang trăm năm của phủ công chúa.

Ta chủ động đến cửa cầu được nhập phò (ở rể).

Phụ thân ta ở nhà quỳ trước từ đường, cầu tổ tông ban đêm đến kéo ta đi.

Nhưng trưởng công chúa không đáp ứng ta.

Mà tổ tông cũng không đáp ứng phụ thân ta.

Tương lai của ta và Hoành Dương là một màn đen mờ mịt.

Có vẻ như phụ thân ta đã từ bỏ việc sửa chữa xu hướng tình cảm của ta.

Ông hoàn toàn bình tĩnh phân tích cục diện giằng co lúc này:

“Con à, phụ thân không nói đến chuyện yêu đương đồng giới nữa. Nhưng con thử nghĩ xem, phủ công chúa đã nắm giữ triều chính bao nhiêu năm, vì sao trưởng công chúa lại chọn phò mã từ dân gian?”

Ta lập tức đáp:

“Bởi vì bà và phò mã yêu nhau chân thành giống như con và Hoành Dương vậy.”

Phụ thân ta tức đến mức bóp trán:

“Vì bà không thể để hoàng thượng nghi kỵ bà! Trưởng công chúa lớn hơn hoàng thượng chín tuổi, khi hoàng thượng đăng cơ chỉ mới tám tuổi, nhiều năm qua ngài luôn nằm dưới sự kiềm chế của bà.”

Ta giả vờ ngạc nhiên:

“Vậy nên, vì con làm tướng quân nên không thể cưới Hoành Dương?”

Phụ thân ta gật đầu.

Hoành Dương đã nói hết cho ta nghe rồi.

Trưởng công chúa điện hạ để bảo toàn vinh quang và quyền lực đã hy sinh con trai mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương