Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Khi mẫu thân ta trở về sau khi xử lý công vụ thì trưởng công chúa rốt cuộc cũng động thủ.

Bà dịu dàng tách môi hoàng thượng và nhét viên thuốc vào miệng hắn.

Động tác của bà vô cùng tao nhã, khi nâng chén trà đổ xuống đã làm nước tràn ra một chút, bà liền dùng chiếc khăn thêu tinh xảo lau nhẹ đi tựa như một vị tỷ tỷ đang chăm sóc cho đệ đệ của mình.

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua yếu ớt vang lên như hồi quang phản chiếu trước khi lụi tàn:

“Hoàng… tỷ…”

“Hoàng đế.”

“Thúc Khanh… đâu rồi…”

(Thúc Khanh – chính là phụ thân ta.)

“Hắn là học trò của Từ Thường Lâm, hắn chẳng lẽ cũng ủng hộ cái tư tưởng cổ hủ rằng nữ nhân không thể làm hoàng đế sao?”

“Nhi tử… của trẫm… đâu?”

“Đều đã bị tống vào ngục rồi.”

Hoàng thượng thở dốc từng hồi giống như một chiếc bễ lò rèn rệu rã.

Hắn vươn năm ngón tay khô quắt gắng gượng siết chặt lấy tay trưởng công chúa.

Mãi đến lúc này, hắn mới nhớ ra …

Năm xưa, vị tỷ tỷ này đã từng một mình gánh vác cả giang sơn trong thời loạn lạc.

Hắn làm hoàng đế suốt ba mươi năm, có ngàn vạn người ủng hộ, ngàn vạn mưu tính thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể đuổi kịp bước chân bà.

Hắn yếu ớt gọi:

“Hoàng… tỷ…”

Nhưng chỉ với một cái phất nhẹ của trưởng công chúa, thì bàn tay gầy guộc ấy đã trượt xuống.

“Hoàng đế, ngươi thua rồi.”

Năm mới đến rồi.

Khi mặt trời lên cao, trưởng công chúa điện hạ, nữ tướng xuất thân dân gian, phụ thân ta – một kẻ cổ hủ, những sĩ tử nghèo không xuất thân danh môn, ta – một nữ nhân như ta, và hàng vạn hàng nghìn nữ tử có chí lớn trên thế gian…

Cuối cùng, chúng ta cũng sải bước đi về phía thế giới mới mà chúng ta đã mong chờ từ ba mươi hai năm trước.

9

Tháng Hai, đại lễ đăng cơ được cử hành long trọng.

Năm bốn mươi chín tuổi, hoàng đế bệ hạ cuối cùng đã bước lên vị trí mà bà khao khát suốt nửa đời người.

Mẫu thân ta được phục chức.

Thân phận của ta cũng được trả lại như cũ, hai mẫu tử trở thành nữ võ quan thứ nhất và thứ hai trong triều, ta cùng mẫu thân chấn giữ quân quyền.

Phụ thân nói:

“Ta nhiều lúc cứ cảm thấy mẫu thân con lấy ta chẳng qua cũng chỉ vì bệ hạ.”

Ta đáp:

“Nhưng chẳng phải những gì mẫu thân muốn người làm cũng chính là những điều mà người luôn mong mỏi được thực hiện sao?”

Phụ thân ta im lặng vùi đầu uống rượu, khi uống say liền chạy đến trước phủ của mẫu thân đập cửa khóc lóc.

Trời lạnh thế này, mẫu thân ta cũng không nỡ để ông chết cóng ngoài đường.

Thế nên mấy đêm liền, phụ thân ta chẳng về nhà ngủ.

Trong phủ chỉ còn ta và Hoành Dương.

Y giờ đây là hoàng tử duy nhất của hoàng đế bệ hạ.

Y ôm ta vào lòng, hai chúng ta cùng nằm trên ghế trúc ngắm những nhành mai bên ngoài khung cửa sổ, nhìn tuyết đọng trên cành đang dần tan.

Ta nghịch tóc y, lười biếng nói:

“Nhiều lúc, ta cứ cảm thấy ngươi ở bên ta cũng chỉ vì bệ hạ.”

Y bắt chước ta mà đáp lại:

“Nhiều lúc, ta cũng cảm thấy tỷ ở bên ta chỉ vì chức Đại Nguyên Soái hộ quốc.”

Ta bật cười khúc khích:

“Ta muốn mở một học viện dành cho nữ tử.”

“Được thôi.”

Hoành Dương nhàn nhã đáp, giọng điệu lại có chút ấm ức:

“Nhưng tỷ đã nhờ ta giúp thì không được chạy vạy quan hệ nhờ người khác. Tỷ không thể hôm nay dùng ta, ngày mai lại không cần ta. Ta sẽ luôn có ích cho tỷ, và chỉ có một mình ta mới được đối xử tốt với tỷ.”

Bỗng y lại hỏi:

“Nhưng mà… giữa ta và học viện nữ tử thì cái gì quan trọng hơn?”

Khung cảnh này sao mà quen thuộc đến vậy.

Ta nhịn cười một lúc rồi ngả người lên ngực y, cười đến đầu tóc rũ rượi.

Sau đó ta ngồi dậy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt y.

Trong đồng tử Hoành Dương phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của một nữ nhân như ta.

“Ngươi có trung thành với mẫu thân ngươi không? Có trung thành với chính nghĩa không?”

Hai tay chúng ta siết chặt lấy nhau.

Y đáp:

“Đương nhiên rồi.”

Cũng như ta…

Mãi mãi trung thành với mẫu thân ta, với các tỷ muội của ta, với vô số đồng đội đã kề vai sát cánh cùng ta.

Với những nữ binh trong doanh trại đã từng nắm tay ta, dạy ta kiên cường và dũng cảm.

Chúng ta từ đầu đến cuối đều chưa từng đi trên hai con đường khác nhau.

Ta cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, ngọt ngào nói:

“Hoành Dương là nhất.”

10

Học viện nữ tử vận hành vô cùng thuận lợi.

Chớp mắt đã đến tháng Tám.

Kỳ thu khoa đầu tiên sau khi tân hoàng đế đăng cơ, cũng là kỳ thi đầu tiên có sự tham gia của nữ tử sắp sửa diễn ra.

Phụ thân ta bận rộn đến mức chân không chạm đất để ra đề thi.

Còn ta thì đem cả thị nữ thân cận mà bệ hạ ban cho gửi vào học viện học chữ.

Nàng nhút nhát rụt rè, luôn miệng nói bản thân chỉ xứng làm nô tỳ.

Thế là ta ngày ngày đích thân đưa đón, chỉ cần nàng nhận biết được vài chữ lớn là đủ.

Chuyện này khiến Hoành Dương ghen tuông đến điên người, tối nào y cũng kiếm chuyện tra hỏi.

“Ta còn có mẫu thân ở nhà đó! Ngươi còn biết liêm sỉ không hả?!”

Ban đêm, ta đóng cửa từ chối khách khứa, suýt nữa đã kẹp trúng sống mũi cao thẳng của y.

Đuổi y đi xong, ta và mẫu thân hai nữ nhân cầm binh đánh trận lại tụ họp tại một góc để nghiên cứu cách thêu hương nang.

“Phiền chết đi được!”

Mẫu thân bị kim đâm vào ngón tay hừ lạnh:

“Hồi đó ta vừa nhìn trúng Hứa Khoa Hải liền trực tiếp thu phục hắn luôn! Còn cần đưa mấy thứ này sao?”

“Người yên tâm.”

Ta cười cười, vỗ ngực bảo đảm:

“Nữ nhi sớm đã thu phục hắn rất nhiều lần rồi.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ sắp thành thân rồi sao? Cũng phải có một tín vật chứ.”

Đúng vậy.

Ngày Rằm tháng Tám Trung Thu chính là ngày ta và Hoành Dương thành thân.

Bao nhiêu đêm thức trắng, vậy mà đến sát ngày cưới, ta vẫn chẳng thêu xong cái gì ra hồn.

Hết cách, ta đành lấy ra con dao nhỏ bằng bảo thạch mà năm mười tuổi y từng nghịch trên đầu giường ta và lén đặt vào sính lễ gửi đến phủ thái tử.

Thanh dao này vốn là chiến lợi phẩm của mẫu thân ta.

Sau khi Hoành Dương từng cầm chơi, ta vẫn luôn cất giữ trong chiếc hộp nhỏ.

Ngày diễn ra hôn lễ.

Y cưỡi chiến mã cao lớn, từng bước chậm rãi tiến về phía ta.

Lúc này, y đã có thân hình và khung xương của một nam nhân trưởng thành.

Nhưng bên hông lại đeo một thanh dao nhỏ xinh xắn đến mức dịu dàng.

Ta không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Ta chẳng còn tâm trí để ý đến việc hôn lễ long trọng này thu hút vô số bách tính đến vây xem.

Cũng chẳng màng đến việc bản thân là một nữ tướng quân, cần phải giữ phong thái đoan nghiêm.

Ta chỉ biết…

Hoành Dương luôn hiểu ta nhất.

Vậy sao ta có thể để người thương của mình chỉ đơn phương chạy về phía ta được chứ?

Ta siết chặt dây cương, thúc chân vào bụng ngựa, lao đến đón y.

Hai chúng ta sóng vai cùng tiến.

Y trông thấy bên hông ta treo một chiếc hương nang vụng về.

Đó chính là tín vật mà năm ngoái, khi chúng ta vừa yêu nhau nhưng chưa dám đến gần, y đã tặng ta.

Hoành Dương bật cười sảng khoái, thanh âm vang vọng trong gió.

Y gọi to:

“Hứa Ý!”

Rồi đột nhiên cất cao giọng hơn:

“Khanh Khanh!”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương