Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm thứ ba kể từ khi ta gả vào Hầu Phủ, đích huynh duy nhất của phu quân mắc phải bệnh hoa liễu mà qua đời, chỉ để lại một vị tẩu tẩu đang mang thai.
Bà bà thừa lúc ta còn suy yếu sau khi sinh mà tráo đổi hài nhi của ta với hài tử trong bụng tẩu tẩu.
“Cái thứ nghiệt chủng bên dòng thứ có kế thừa tước vị thì đã sao, sau này cả Hầu Phủ này đều là của cháu đích tôn ta!”
Ta ôm hài tử trong lòng, nghe lời bà bà nói mà toàn thân lạnh toát.
May thay.
Ta đã sớm đổi lại hài tử của mình.
1
“Hai đứa tiện nhân Tiêu Bắc Vọng và Lâm Nguyệt Bạch không biết sống chết kia, dù có dở trò gì thì cũng có làm sao!”
“Tương lai chúng có liều mạng tranh giành tước vị cùng gia sản, cuối cùng vẫn thuộc về đích tôn của ta!”
Thanh âm độc địa của Hứa Xuân Hoa – bà bà ta khiến người nghe lạnh buốt cõi lòng giữa những ngày hè tháng sáu.
Bà ta chính là kế mẫu của phu quân.
Khi lão gia còn sống, bà ta đã năm lần bảy lượt xúi giục đuổi phu quân ta ra khỏi nhà, chỉ để nhi tử thân sinh mình độc chiếm gia tài.
Nhưng ông trời có mắt, nhi tử thân sinh của bà ta năm ngoái đã chết vì bệnh hoa liễu trong kỹ viện, chỉ để lại một hài tử chưa kịp chào đời.
“Vẫn là cô mẫu mưu sâu tính kỹ!”
“Cho dù Lâm Nguyệt Bạch có đề phòng suốt thời gian mang thai, cũng vạn lần không ngờ được chiêu này của người~”
“Chắc giờ này ả đang ôm hài tử của chúng ta, không biết phải yêu thương thế nào cho vừa nữa~”
Giọng nói yểu điệu mang ý cười chính là của Hứa Linh Nhi – vị tẩu tẩu goá phụ của ta.
Cũng là chất nữ ruột của Hứa Xuân Hoa.
Một tiếng khóc vang lên từ đứa trẻ trong phòng bọn họ, rồi theo sau đó là thanh âm chát chúa của cái tát cùng tiếng thét the thé của Hứa Linh Nhi.
“Con súc sinh kia! Khóc cái gì mà khóc!”
“Còn gào nữa ta bóp chết ngươi!”
“Bóp chết thì phí quá, cứ nuôi đó, sau này nếu con tiện nhân Lâm Nguyệt Bạch còn dám không biết thân biết phận thì chúng ta sẽ dồn hết báo ứng lên người nhi tử ả!”
Hứa Xuân Hoa vừa nói vừa sai bảo tâm phúc:
“Mỗi ngày ép đứa nghiệt chủng này uống chút nước cơm là được!”
“Thân ngọc thể kim chi của Linh Nhi đâu thể cho nó bú!”
“Thổi thổi gì chứ! Chưa bỏng chết được thì cứ đổ vào cho ta!”
Tiếng the thé chói tai lần lượt vang lên, ta bụm miệng trở về viện mình trong lặng lẽ, ôm chặt hài tử trong lòng, khắp người nổi gai ớn lạnh.
Khi ấy, ta vừa gả vào Tiêu Phủ được hai năm, sinh hài tử được tròn hai ngày.
Nha hoàn thân cận bên cạnh ta – Linh Đang – tức giận đến đỏ hoe mắt:
“Nếu không phải tiểu thư và cô gia đã đề phòng trước, e là thật sự để bọn chúng đắc thủ!”
Nửa tháng trước, lúc biết Hứa Linh Nhi uống thuốc kích sinh, ta liền nhớ đến lời phu quân viết trong thư:
【Kế mẫu cùng tẩu tẩu có dã tâm độc ác, vi phu đóng quân ngoài biên ải không về được, trong lòng lo lắng vạn phần, mong nương tử hết sức cẩn trọng.】
Khi ấy, ta còn cùng Linh Đang cười chê phu quân lo xa.
Cho đến hôm qua lúc ta lâm bồn, rõ ràng còn nửa tháng nữa mới tới ngày sinh nhưng Hứa Linh Nhi đột nhiên cũng đau bụng trở dạ.
Cuối cùng hai chúng ta lại sinh nở cùng ngày.
Mà Ảnh Vệ ta mang theo từ nhà ngoại để giám sát hai cô cháu nhà họ Hứa liền báo tin:
“Chúng đã mua chuộc bà đỡ, đêm nay sẽ tráo đổi thiếu gia nhà mình.”
Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ dòm ngó.
Vì thế ta bèn tương kế tựu kế, sai Ảnh Vệ đổi trước hai đứa trẻ vừa chào đời.
Rồi bảo Linh Đang cố tình để lộ sơ hở.
Quả nhiên bọn họ liền nhân cơ hội đó để ra tay.
Nhưng bọn họ đâu biết hành động ấy ngược lại giúp hài tử của ta an toàn về bên mẫu thân của nó.
Ta vẫn chưa hết bàng hoàng thì người của bà bà đã thúc giục ta bế hài tử qua dập đầu thỉnh an.
Lũ nô bộc của bà ta đến viện của ta mà mũi hếch lên tận trời.
“Sáng sớm phải qua thỉnh an trưởng bối, đó là quy củ!”
“Nương tử vốn xuất thân thương buôn, dù chỉ gả cho thứ tử nhà họ Tiêu nhưng đã bước chân vào đại gia tộc thì phải giữ quy củ của đại gia tộc!”
“Nhân tiện bế tiểu thiếu gia qua để lão phu nhân ngắm cho vui mắt.”
Đám nô bộc cẩn thận quấn nhi tử của ta vào chiếc chăn dày bọn chúng mang theo, rồi giục ta – lúc này đang thay y phục.
“Nương tử khoác tạm y phục che thân là được!”
“Ngài chỉ là vãn bối, để trưởng bối chờ là không phải phép!”
2
Linh Đang từ nhỏ đã theo hầu hạ ta nên thấy vậy đã đau lòng đến ứa lệ.
“Nhà ai lại thúc giục sản phụ vừa vượt cạn đi thỉnh an cơ chứ!”
“Ngươi chỉ là kẻ hạ nhân, lấy tư cách gì sai bảo chủ tử!”
Kẻ kia hừ lạnh một tiếng,
“Chúng ta với nhị phòng vốn đã tách viện, ta là người ở của lão phu nhân!”
“Là hạ nhân chính thống dưới trướng Tứ phẩm cáo mệnh phu nhân!”
“Chứ chẳng phải hạng thương buôn hèn kém!”
Nhà ta làm thương nghiệp, phú quý một phương.
Dẫu khi xưa gả vào chỉ là thứ tử nhà họ Tiêu, nhưng đội thuyền hồi môn của ta kéo dài trăm dặm.
Còn Hứa Linh Nhi gả cho đích tử nhà họ Tiêu cùng ngày lại chỉ có độc một cỗ xe ngựa làm của hồi môn.
Việc đó dẫn đến bách tính xung quanh xôn xao chê cười,
“Nhà họ Hứa làm quan ba triều đó nha! Vậy mà gả nữ nhi không lấy nổi một chút sính lễ ra hồn!”
“Chắc là tư sinh tử không được sủng chứ gì!”
Họ không biết nhà họ Hứa tuy có tổ tiên từng là tam triều nguyên lão, nhưng đến đời Hứa Xuân Hoa sớm đã suy tàn, chỉ gượng gạo mà leo lên danh xưng Tứ phẩm cáo mệnh phu nhân.
Tới đời Hứa Linh Nhi thì chỉ còn vỏ bọc trống rỗng.
Khi ta còn nhỏ đã theo phụ mẫu làm ăn, tiền vàng có thể mang ra bày trên thành lũy mà chơi, chắc gì khi ấy ả không phải theo phụ thân mình sang nhà họ Tiêu cầu xin cô mẫu cho mượn bạc để sống qua ngày.
Thân tử của Hứa Xuân Hoa không chịu nổi điều tiếng dèm pha, ngay đêm tân hôn đã hầm hầm giận dỗi, bỏ mặc tân nương mà chạy đến thanh lâu truỵ lạc.
Hứa Xuân Hoa xót nhi tử của mình nên chẳng dám trách hắn, cũng không thể trách nhà ngoại.
Bà ta chỉ còn cách đổ mọi bực tức lên đầu ta.
Từ ngày ta bước chân vào nhà họ Tiêu, hai người họ đã sớm hận ta thấu xương.
Nhưng từ nhỏ ta đã theo phụ mẫu bôn ba, sớm quen sống trên đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại, ta muốn xem hai cô cháu nhà ấy có thể giở trò gì.
Ta phất tay ý bảo Linh Đang chớ tranh cãi nữa.
Người không cần tranh luận với chó.
Khi ta còn mang thai, nhà ngoại liên tục đưa tới những trân phẩm ngàn vàng, thuốc bổ dược thiện cũng chảy vào như nước, lại thêm phu quân thường mời bốn, năm vị đại phu thay nhau chẩn mạch an thai.
Nhờ vậy mà thân thể ta vốn khoẻ, nay cũng chẳng tổn hại gì nhiều.
Ngược lại, Hứa Linh Nhi luôn muốn giữ vẻ yếu đuối tựa liễu trước gió nên lần hạ sinh này suýt mất nửa cái mạng.
Hứa Xuân Hoa sốt ruột quá mới cho người sang viện của ta, tốn công tốn sức giật đi hai củ nhân sâm ngàn năm mới miễn cưỡng cứu được mạng ả.
Ta cũng có lòng nhân từ, nhưng bọn họ tự tạo nghiệt thì đành chịu.
Vừa đến viện Hứa Xuân Hoa, bà ta không như thường lệ ngồi cao chờ ta quỳ lạy mà lại hớn hở tiến lên giành lấy hài nhi trên tay ta, liên tục cưng nựng tôn tử bảo bối.
Hài tử của ta đang say ngủ bỗng bị đánh thức, khóc oe một tiếng rồi vung bàn tay bé xíu tát vào mặt Hứa Xuân Hoa.
Lực chẳng đáng bao, song đám gia nhân xung quanh vẫn giật mình.
Bởi ai nấy đều biết bà ta xưa nay căm ghét mẫu tử ta như thế nào.
Nhưng mọi người còn chưa kịp lo sợ thì Hứa Xuân Hoa đã nở nụ cười hiền từ:
“Không hổ là cháu ngoan của ta, thật khoẻ mạnh!”
“Nào, người đâu, lấy vòng cổ bằng vàng mà ta mang theo khi xuất giá đem đến cho tiểu thiếu gia đeo!”
Ta nhìn điệu bộ hoan hỷ của bà ta, liền cố ý làm ra vẻ hạ mình,
“Mẫu thân đừng quá chiều chuộng nó, hài tử này phúc mỏng, luỵ thân trong bụng nữ nhi giới thương buôn.”
“Sao dám sánh cùng cốt nhục cao quý của tẩu tẩu.”
Từ trước đến giờ, hai cô cháu ấy vẫn luôn bám lấy cái vỏ “danh môn khuê tú,” coi rẻ ta là “nữ nhi nhà buôn.”
Giờ nghe ta tự hạ mình như thế, Hứa Xuân Hoa lập tức hất cằm, khoé môi trễ xuống:
“Coi như ngươi biết thân biết phận!”
“Nhưng ngươi không có phúc là do số ngươi tiện, còn tôn tử của ta thì khác hẳn!”
Từ sau ngày tráo đổi hài tử, Hứa Linh Nhi vẫn chưa thấy lại nhi tử của mình nên giờ ả gắng gượng lết tấm thân yếu ớt mà nài nỉ:
“Cô mẫu, mau để con nhìn hài tử…”
Một vẻ mẫu thân hiền từ thương con vô ngần.
Trong cơn vội vã, ả tì hẳn một tay xuống cánh tay đứa bé bên cạnh giường cũng chẳng màng để ý.
Thậm chí, khi đứa nhỏ gào khóc, ả còn nhẫn tâm véo mạnh vào đôi má non nớt.
“Ngươi, cái đồ vô phúc khắc chết phụ thân còn mặt mũi mà khóc!”
“Về sau sống chết thế nào còn phải trông cậy vào trưởng tôn nhà họ Tiêu!”
Ta thấy cánh tay đứa nhỏ hiển nhiên bị đè đến trật khớp, dù đó là nhi tử của Hứa Linh Nhi, nhưng trẻ thơ vô tội.
“Sao tẩu tẩu không để ta gọi đại phu xem thử tay của hài tử…”
3
Hứa Linh Nhi lúc này đang ôm nhi tử của ta nâng niu như châu báu, khi nhìn sang nhi tử thân sinh kia lại lộ rõ khinh bỉ, giọng điệu mang ý trách móc ta:
“Lâm Nguyệt Bạch, dù ngươi muốn tỏ ra nhân đức lấy tiếng thơm thì cũng phải biết phép tắc trên dưới.”
“Cái nghiệt chủng này tự khắc chết phụ thân nó!”
“Đối với những nhà cao cửa rộng như chúng ta, chịu để nó ra đời đã là tận tình tận nghĩa!”
“Còn sống được thế nào đó là do số phận của nó!”
Phu quân ta sinh muộn nửa tháng so với vị huynh trưởng đã khuất của ả, song Hứa Linh Nhi không bao giờ chịu gọi ta một tiếng “đệ muội.”
“Nữ nhân mà thứ tử để mắt tới cũng dám sánh ngang một quý nữ như ta sao?!”
Hứa Xuân Hoa đứng bên cạnh nghe mấy lời độc ác đó lại gật gù khen phải:
“Quả không hổ là tiểu thư được nhà họ Hứa dạy dỗ!”
Bà ta liếc sang ta, hừ một tiếng:
“Lâm Nguyệt Bạch, sau này ngươi nên học hỏi Linh Nhi nhiều vào!”
“Đừng để bản thân chẳng ra gì rồi làm hư cháu ta!”
Đứa bé bị đè trên giường vẫn gào khóc vì đau đớn khiến hài tử của ta cũng chu miệng muốn khóc theo.
Thấy vậy, Hứa Linh Nhi liền cầm tấm vải bố lau nước bẩn bên cạnh nhét vào miệng đứa nhỏ:
“Đồ rác rưởi! Đừng có mà gào ầm ĩ làm kinh động tiểu thiếu gia, không ta cắt lưỡi ngươi!”
Vừa nói ả vừa liếc mắt dò xét ta, thấy ta nhíu mày thương cảm thì càng nở nụ cười đắc ý.
“Lâm Nguyệt Bạch, ngươi nhíu mày làm gì?”
“Chẳng lẽ xót xa ư?”
“Đây là thứ rơi xuống từ thân ta, ngươi giả vờ từ bi để làm gì!”
“Việc của ngươi là nuôi hài tử của mình thật khoẻ, gánh vác hương hoả nhà họ Tiêu!”
Ta định mở miệng khuyên đôi câu nhưng Hứa Xuân Hoa đã vội chen ngang, dõng dạc căn dặn:
“Tấm lòng Linh Nhi dành cho đứa trẻ thật chân thành, ngươi đừng phụ!”
“Suy cho cùng, vào yến mừng đầy tháng của cháu ta, ta sẽ mời hết thảy các danh gia vọng tộc trong kinh thành!”
“Ngươi chỉ cần dốc sức nuôi cháu ta cho trắng trẻo mập mạp, chớ để ta mất mặt!”
Từ hôm ấy, Hứa Xuân Hoa loan tin khắp nơi rằng hài tử trong viện Hứa Linh Nhi là sao chổi.
“Như vậy, dẫu mai sau con tiện nhân Lâm Nguyệt Bạch kia có hay biết thì danh tiếng đứa nghiệt chủng này cũng đã sớm tan nát!”
“Còn ai để mắt tới nó nữa.”
Rồi bà ta hể hả khoe “nề nếp đại gia tộc,” công bố rằng Tiêu gia chỉ có một cháu trai duy nhất do ta sinh ra.
Bao người đều khen ngợi bà ta hiền đức, đối đãi nhân hậu với một nữ tử thương buôn như ta.
Các thế gia vốn khó mời cũng nhận thiệp dự yến đầy tháng, làm cho thanh danh của Hứa Xuân Hoa tại kinh đô vang dội một thời.
Nhưng khi ta muốn mời nhà mẹ đẻ đến dự tiệc đầy tháng của hài tử mình, Hứa Xuân Hoa lại cương quyết ngăn cản.
“Tôn tử của ta sau này phải ra vào chốn triều đường!”
“Sao có thể để những thứ dơ dáy, hôi hám, không ra gì đến quấy rầy!”
Hứa Linh Nhi cũng phụ hoạ:
“Đã xuất giá vào Tiêu gia thì tất nhiên phải lấy thể diện của gia đình phu quân làm trọng!”
“Vả lại, cô mẫu đâu chỉ cấm mỗi nhà ngoại ngươi!”
“Ngươi xem hài tử của ta, vì danh dự Tiêu gia cũng không cho làm tiệc đầy tháng đó thôi!”
Vừa nói ả vừa tháo cây trâm trên đầu, dùng hạt châu rủ xuống đùa với hài tử ta.
Thấy đứa trẻ ta vươn tay chộp lấy rồi bật cười khanh khách, Hứa Linh Nhi cũng cười rạng rỡ:
“Cô mẫu, người xem hài tử này thật lanh lợi!”
“Khác xa cái đồ mệnh khổ đoản kia cả trăm lần!”
Ánh mắt Hứa Xuân Hoa cũng tràn đầy trìu mến:
“Tôn tử ngoan của ta tất nhiên phúc khí dồi dào, ngoan lắm.”
“Tổ mẫu vì chuẩn bị yến đầy tháng cho con mà hao tổn bao nhiêu thể diện, mời toàn bộ danh gia vọng tộc ở kinh đô đến đấy.”
“Ngay cả đương kim Hoàng Hậu cũng sẽ đến ban phúc cho con đấy!”
Hoàng Hậu cũng đến ư?!
Điều này có phần vượt ngoài dự liệu của ta.
Dù mấy hôm trước Tiêu Bắc Vọng từng gửi thư về, nói rằng trong tấu chương quân vụ Hoàng Thượng có hỏi về ngày đầy tháng của hài tử chúng ta, có lẽ họ sẽ cho người đến chúc mừng nên dặn ta chuẩn bị từ sớm.
Nhưng ta không ngờ Hoàng Hậu lại đích thân giá lâm!
Hứa Xuân Hoa không biết ngọn nguồn, tưởng ta khiếp sợ nên càng đắc ý hừ mũi:
“Nhà ngoại ngươi nếu muốn bám vào vinh hiển của Tiêu gia ta thì đừng mong đến, còn phần chi phí cho yến mừng sinh nhật cháu ta, cứ để nhà ngươi xuất ra đi.”
4
Linh Đang đứng bên cạnh ta giận đến mức suýt không kiềm chế nổi, nhưng hai kẻ kia vẫn mải mê dùng hoa châu trêu đùa đứa trẻ.
Bên cạnh là nhi tử của Hứa Linh Nhi đang được nha hoàn bế, nó cũng muốn đưa tay với lấy, cánh tay vốn đã trật khớp vẫn cố quờ quạng đặt lên tay Hứa Linh Nhi.
Đó là bản năng níu giữ mẫu thân của hài tử.
Hai đứa trẻ đều sắp đầy tháng, nhi tử của ta thì mũm mĩm hồng hào, khoác áo gấm cùng vòng ngọc cầu an, trông phúc khí ngời ngời.
Còn hài tử của Hứa Linh Nhi thì vàng vọt ốm yếu, trên người chỉ cuốn một mảnh vải thô, hao hao giống con khỉ sơ sinh.
Khi bị nhi tử của mình chạm tay, sắc mặt vui vẻ của Hứa Linh Nhi lập tức biến mất.
Ả chụp lấy tay đứa trẻ, dùng đầu trâm nhọn đâm mạnh xuống.
“Đồ tiểu thiếu gia đang chơi mà ngươi cũng dám tranh!”
“Ta cho ngươi chừa cái tội tay tiện!”
Bàn tay non nớt của đứa bé bị đâm đến tóe máu, tiếng khóc nức nở khiến thân thể nhỏ gầy run bần bật, mặt mày tái nhợt.