Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

 [Xong rồi, anh trai vừa tắm xong lại tắm không ng rồi.]

[Nhân lúc nam chính còn chưa xuất hiện, nữ chính bảo bối cũng chưa bị tổn thương, hai người hay là ở bên nhau đi, cầu xin đó!]

Nghĩ đến những chuyện sau này, tôi cắn môi: “Tạ Hoài Cảnh, cậu có… từng nghĩ đến tôi vào ban đêm không?”

Bình luận nổ tung:

[Cái gì cái gì? Tôi nghe nhầm sao, nữ chính đang câu dẫn nam phụ sao?]

[A a a a a a a a a a a a a, tôi xin trả lời, cậu ấy ngày nào cũng nghĩ đến đó nữ chính!]

[Nữ chính: Cậu có từng nghĩ đến tôi vào ban đêm không; Nam phụ: Con theo họ em, chỉ theo họ em!]

[Ôi chao, nhìn anh trai run kìa, má ơi, hai người này tràn đầy sức sống, tôi không dám nghĩ nếu ở trên giường…]

Tôi bỏ qua những nội dung đỏ mặt tía tai trên màn hình bình luận, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tạ Hoài Cảnh.

Đuôi mắt Tạ Hoài Cảnh đột nhiên ửng đỏ, dường như đang cố gắng kìm nén.

“Đại tiểu thư.”

Anh ta khàn giọng: “ có thể dùng bất cứ cách nào để sỉ nhục tôi, nhưng những trò đùa như vậy, sau này đừng nên lặp lại nữa.”

Tôi không đùa mà.”

Tôi bước lên một bước, vội vàng nói: “Tôi nghiêm túc đấy, tôi…”

Tạ Hoài Cảnh im lặng nhìn tôi, đôi mắt dưới ánh sáng rực rỡ ẩn hiện tia nước.

Tôi đột nhiên không nói nên lời.

Tạ Hoài Cảnh, anh ta không hề vui mừng vì lời nói của tôi, ngược lại còn buồn sao?

[Anh ơi, anh sao vậy!!! Bây giờ không phải nên xông lên hôn ấy một cách mãnh liệt, thể hiện tình yêu bá đạo của tổng tài sao?]

[Lầu trên đừng ồn ào, nam phụ có lẽ đang suy nghĩ tư thế nào thích hợp hơn.]

[Nam phụ có lẽ nghĩ nữ chính đang trêu chọc cậu ấy chăng? Dù sao thì chuyện như vậy nữ chính trước đây cũng từng làm rồi.]

Tôi đã từng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?

Nhìn dòng bình luận không ngừng lướt qua trước mắt, tôi đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng cách đây ba năm.

3

Ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi, để trả thù Tạ Ninh Ý đã cướp mất ba tôi, tôi hạ quyết tâm bỏ thuốc vào ly của Tạ Hoài Cảnh.

Khi anh ta ý thức mơ hồ, tôi đã leo lên giường anh ta.

Giống như thủ đoạn thường dùng của nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, khi Tạ Hoài Cảnh đang mê man nhất, tôi đã gọi điện cho ba.

Và cảnh tượng mà ba nhìn thấy khi bước vào cửa là bóng lưng một người đàn ông dùng sức mạnh thô bạo giam cầm tôi trong vòng tay.

Tôi quên mất ngày hôm đó đã kết thúc như thế nào.

Chỉ nhớ rằng ngày hôm sau trên khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Hoài Cảnh vẫn còn hằn rõ một dấu tay, khi xuống cầu thang chân phải của anh ta cũng khập khiễng.

Tôi chỉ dám liếc nhìn một cái, rồi không dám ngước mắt lên nữa.

Vết thương ở chân là do ba nóng vội ra tay, còn vết trên mặt… là do chính Tạ Ninh Ý gây ra.

“Con sẽ chuyển ra ngoài.”

Trước bàn ăn, Tạ Hoài Cảnh cúi người thật sâu trước mặt ba: “Cảm ơn ba đã chăm sóc mẹ, và… con xin lỗi.”

Tôi máy móc cắn miếng bánh mì nướng, vị sữa thơm lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng tim lại như bị kim châm, vừa đau vừa tê.

Sau khi Tạ Hoài Cảnh đi, ba, người chưa bao giờ nói nặng lời với tôi, lần đầu tiên đã mắng tôi.

Tôi, người vốn hay cãi lại, cũng hiếm khi không phản kháng.

Sau khi trả thù, tôi không hề cảm thấy khoái trá như tưởng tượng, trong lòng ngược lại lại thêm nhiều day dứt và bàng hoàng mà tôi không muốn thừa nhận.

Mọi người đều rõ ràng, chuyện tối hôm đó chẳng qua chỉ là một trò đùa ác ý của đại tiểu thư ngang ngược này.

Nhưng từ đầu đến cuối, Tạ Hoài Cảnh chưa từng biện minh cho mình nửa lời.

Mà Tạ Ninh Ý cũng vậy.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi siết chặt ngón tay.

“Nghỉ ngơi sớm đi.”

Tạ Hoài Cảnh chủ động tránh né chủ đề này: “Ngày mai còn phải đi dự tiệc nữa, ngủ muộn, ban ngày sẽ đau đầu đấy.”

Tôi vừa định nói gì đó, dòng bình luận trên đầu Tạ Hoài Cảnh đã điên cuồng trào dâng:

[Ngày mai nữ chính sẽ gặp gỡ nam chính Thương Đạc kia rồi, tiếng nổ lớn sắp xảy ra!]

[Đừng đi dự tiệc mà, nữ chính ơi, tuyến CP ngầm giữa và anh trai tôi còn chưa đủ để xem đâu.]

[Tác giả chết tiệt, tôi đã dùng cả tiền mua mì cay để donate cho bà rồi, bà không thể vì tôi mà sửa lại cốt truyện sao huhuhu.]

[Haizz, chỉ cần nữ chính chịu nghe ý kiến của những độc giả chúng tôi, cuối cùng ấy sẽ sống lâu trăm tuổi, ân ân ái ái với nam phụ cả đời.]

[Nhưng tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của nữ chính không giống như ghét nam phụ đâu, ngược lại còn có chút động lòng, chẳng lẽ đây là ảo giác của tôi sao?]

[Tôi cũng vậy!!! Cứ tưởng nữ chính đã tỉnh ngộ, nhưng lại nghi ngờ là ăn phải món gì đó gây ảo giác.]

[Nữ chính, nếu bị tác giả bắt cóc thì nháy mắt đi!!!]

Tôi cố gắng nháy mắt.

Bình luận không có phản ứng.

Nháy mắt nữa, điên cuồng nháy.

Chưa kịp nhìn bình luận, Tạ Hoài Cảnh đã sải bước tiến lên, anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mắt sao vậy?”

Tôi viện cớ che đậy: “Có lẽ bị cái gì bay vào rồi.”

Tạ Hoài Cảnh vô thức đưa tay phải ra, nhưng trước khi chạm vào mặt tôi, anh ta lại chậm rãi hạ xuống.

“Rửa bằng nước có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tôi chợt nảy ra một ý, thuận thế nghiêng người đến gần tay anh ta: “Vậy cậu rửa cho tôi, được không?”

Tôi bĩu môi: “Cậu cũng thấy rồi đấy, móng tay tôi dài như vậy, lỡ chọc vào mắt sẽ rất đau.”

Tạ Hoài Cảnh khẽ ngẩn người: “ trước đây… chưa bao giờ thích tôi chạm vào .”

Cậu nói đều là chuyện trước đây rồi.”

Tôi cười hì hì kéo tay anh ta, ngón tay Tạ Hoài Cảnh thon dài rõ khớp, chạm vào mát lạnh: “Bây giờ tôi đã thay đổi rồi.”

Lần này tôi thấy rõ ràng, dòng bình luận hoàn toàn phát cuồng.

4

[Nữ chính có phải nhìn thấy bình luận của chúng ta không vậy, nếu không sao vừa rồi ấy suýt nữa nháy mắt thành bướm đêm rồi?]

[A a a a a a a a a a a a a, một giây làm tôi kinh ngạc hai lần.]

[Tôi cũng thấy vậy! Nữ chính, nếu nhìn thấy bình luận của chúng ta, hôn nam phụ một cái được không?]

[Lầu trên cũng quá làm khó người ta rồi, có gì mà phải hôn chứ, trực tiếp làm luôn đi, coi như tôi cầu xin hai người đó!!!]

Tùy chỉnh
Danh sách chương