Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Đột nhiên, Kỷ Ngôn Xuyên bế bổng tôi , là kiểu ôm chúa.
Tôi hoảng hốt kêu: “Anh định làm vậy? Thả tôi xuống!”
“Không thả.”
Anh quay sang nói với tài xế: “ xe tới đây.”
Anh ôm tôi đặt vào ghế phụ, tất mọi người lui ra, tự mình ngồi vào ghế .
Đích thân xe tôi rời khỏi hiện trường đầy người hóng hớt.
xe lao vút đi, vẫn còn không ít người giơ điện thoại chụp từ xa.
Trong xe, tôi ngồi không yên: “Ngài Kỷ, anh định tôi đi đâu?
“Tôi buồn nôn quá, không dừng xe tôi nôn trong xe bây giờ.”
Kỷ Ngôn Xuyên thản nhiên đáp: “Cứ nôn đi, là xe thôi, làm sao quý giá bằng em.
“Em muốn ngủ với anh thế nào? Tối nay anh trai đều đáp ứng hết.”
Điên , chắc chắn đây là , này tôi trăm phần trăm chắc chắn.
trong , Kỷ Ngôn Xuyên mới phép tôi muốn làm làm.
Đã là tôi không khách khí nữa.
Ánh tôi ngang ngược dán chặt vào gương mặt, vào cổ của anh.
Vẽ ra trong hình ảnh cơ ngực, cơ bụng ẩn sau lớp sơ mi trắng…
Tưởng tượng tới cây đàn piano trong biệt thự nhà họ Kỷ, thứ từng khiến tôi tiếc nuối, tôi nuốt nước bọt: “Nhà anh piano không?
“Tôi muốn ép anh đàn, dùng cà vạt che anh.”
Kỷ Ngôn Xuyên hơi sững : “Nghĩ bao lâu ?”
Tôi ở trong , buông thả không chút kiêng dè: “Ngày nào nghĩ, sáng tối đều nghĩ.
“Nhưng mỗi sắp tỉnh.
“Chưa nào thành .
“Kỷ Ngôn Xuyên, đừng để tôi gặp anh nữa, không?
“Bởi vì, tôi sẽ không nhịn mà lén anh cái.
“ cần , tim tôi loạn.
“Anh đừng xuất hiện trong tôi nữa.
“Thấy mà không thể chạm, tôi không cần.”
Kỷ Ngôn Xuyên tôi thật sâu, tay xoa tôi: “ , đừng bỏ rơi anh.
“ này để em thành , không?”
Tôi dùng hai tay che mặt, liều mạng lắc : “Không thể thành đâu.
“Anh không thích tôi, anh xem tôi như em thôi.”
Ánh Kỷ Ngôn Xuyên đau lòng tôi: “Không phải em , .
“Từ nay về sau, không bao giờ làm em nữa.
“Đêm nay anh sẽ để em đủ, em tin anh đi.”
Tôi quay mặt ra ngoài cửa kính, kiêu ngạo mà rơi nước : “Tôi không tin.”
tôi thật sự ép Kỷ Ngôn Xuyên cây đàn piano.
Bởi vì anh xe tôi về nhà, còn tháo cà vạt tôi, giọng đầy dụ hoặc: “Muốn làm làm, đây là giấc của em, em thể muốn sao .”
Tôi lấy cà vạt che anh.
cởi thắt lưng, trói chặt hai cổ tay anh trên đỉnh .
Tôi từng tháo cúc áo sơ mi.
Bàn tay nhỏ nghịch ngợm, làm .
Đây là tiên, tôi anh trong , thành !
Đôi môi anh thật gợi cảm.
Đầy đặn vừa phải, khiến tim tôi đập loạn như nai con.
Thật sự rất muốn xuống cái.
Xương quai xanh đẹp hơn phụ nữ của anh, khiến tôi không kìm mà muốn .
Tôi “hừm” tiếng, xuống.
Cảm nhận cơ ngực rắn chắc khẽ run .
Tôi hỏi: “Đau không?”
Kỷ Ngôn Xuyên bịt , bật cười khẽ: “Không đau.
“Em thể mạnh hơn, đem hết ấm ức năm năm qua trả .
“ , em hận anh không?
“Năm năm trước anh từ chối em, phải làm em rất đau lòng?
“Xin lỗi, khi đó anh chưa rõ lòng mình.
“Anh tưởng sự chăm sóc và bảo vệ dành em, là muốn nuôi em như đứa em để yêu thương đời.