Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chu Lập Dương như chợt nhớ ra điều , nở nụ cười đầy toan tính, giọng mang theo vẻ uy hiếp:
“Giang Ninh Dĩ, cô giận tôi cũng được, hận tôi cũng xong, nếu cô cố gây chuyện thì tôi vẫn có thể trả số tiền đó.
Chỉ cần cô đừng trở mặt đổi .”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ liếc anh ta một cái, đưa tay kéo bản thảo lại, ký thẳng tên mình lên đó.
“Cô!”
Chu Lập Dương phản xạ theo bản năng, định giật lấy cây bút khỏi tay tôi.
Tôi chỉ khẽ thở dài, quay sang con trai nói một câu nhẹ tênh:
“Tuấn Tuấn, xem ra con cũng chẳng coi con ra đâu.”
Gương mặt con trai lập tức sa sầm.
Nó bật dậy, lên tiếng chất vấn:
“, đang làm vậy? Mau bà ấy đi!”
Chu Lập Dương cau chặt mày, vẫn còn do dự.
Tôi hiểu rõ — anh ta đang tiếc tiền.
Dù sao đó cũng là toàn bộ số tiền tích góp trong sổ tiết kiệm của cả gia đình.
Ừm, nếu đã vậy, thì đừng trách tôi phải “đâm” thẳng vào người anh ta xem là báu vật.
Tôi lơ đãng nhắc đến:
“À nhỉ, việc lần đó của tôi hình như… là do một người họ Đổng giới thiệu thì phải.”
Tôi nói chậm rãi, từng chữ, từng chữ rõ ràng như đóng đinh vào tim kẻ đối diện.
“Một người mẹ bỉm ở nhà, không chút kinh nghiệm,
vậy mà lại được đích trưởng phòng thiết kế của đoàn Hạ thị mời phỏng vấn…
Chắc tôi cũng nên tìm gặp giám đốc hỏi lại đuôi câu chuyện cho rõ ràng.”
Chu Lập Dương mặt cắt không còn giọt m//áu, lập tức cắt lời tôi:
“Được ! Cho tôi thêm vài ngày suy nghĩ!”
Tôi bật cười lạnh, đáy mắt phủ kín băng giá:
“Sao thế? Chưa cưới mà đã phải hỏi kiến người ta?
Chờ thêm vài hôm , điều kiện của tôi biết đâu chẳng còn đơn giản thế này đâu.”
Tôi nói vậy, tất nhiên Chu Lập Dương không dám mở miệng nhờ Đổng Gia đứng ra lo liệu .
Huống chi bên cạnh còn có một “đồng đội heo” tên con trai, sẵn sàng xé toạc mặt nạ của anh ta bất cứ lúc .
Cuối , anh ta cũng gật đồng với điều kiện của tôi.
Tôi định dứt điểm , kéo anh ta đến Cục Dân Chính làm thủ tục.
Ai ngờ chưa kịp đi thì Đổng Gia gọi điện thoại tới — có chuyện gấp.
Hai cha con không thèm liếc tôi thêm cái , quay chạy đi .
Bóng lưng vội vã, có chút nhếch nhác.
Ồ, nóng ruột sao?
Tôi lại chẳng vội.
Ở đời này, tôi không còn “điểm yếu” tên là con trai .
Muốn dùng tôi đổi lấy một mái ấm bốn người như đời sao, Đổng Gia?
Còn lâu!
4
Ngay khi họ đi, tôi cũng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà.
Ngựa không dừng vó bắt cuộc mới của tôi!
Thực ra trong khoảnh khắc lại kia, tôi đã nghĩ kỹ kế hoạch nghề nghiệp.
Kiếp , bởi vì Đổng Gia, tôi tham gia vào cuộc sở. Hơn 30 tuổi, không có kinh nghiệm làm việc, tôi không thể tranh giành với những người trẻ tuổi đó.
Rơi vào kết cục bị người người chê cười, sa thải.
Lại đi bày sạp sao?
Vài năm sau, rất nhiều sinh viên đại học đều ra đời c//ướp mất bát cơm của tôi. Bọn họ chấp bỏ vóc dáng, bán đồ vừa hợp thời vừa ngon, lại còn dẻo miệng.
Khi đó tôi có thể kiếm được tiền trong kẽ hở, chính là dựa vào cố gắng. Đi sớm hơn họ, thức khuya hơn họ.
Phải bôn ba giữa một đống sạp mới sạp này sang sạp khác mới có thể bán hết thức ăn ngày hôm đó.
Trở về còn phải ôn , kiểm tra bài với con trai. Cho nên thể của tôi mới suy yếu nhanh như vậy.
Hiện tại tôi mình hiểu mình, cũng biết lợi dụng ưu thế của mình.
Nếu như đi vào vòng dì giúp việc nhà dốc sức làm việc. Tôi cũng xem như còn trẻ, lại còn tốt nghiệp đại học trọng điểm.
Thứ hai, dù là chăm trẻ hay là làm việc nhà đều không phân biệt nặng nhẹ, khổ khó.
Khuyết điểm của tôi lập tức biến thành ưu điểm!
Tôi tin rằng có thể tạo dựng danh tiếng trong ngành này!
Kiếp lúc tôi ở ty đã nghe nói tổng giám đốc Hạ Ngạn Lâm là đơn , có một cô con gái sắp lên học học phổ thông.
Thông báo khắp ty, muốn mọi người đề cử làm quản gia cao cấp đáng tin cậy.
Vừa có thể chăm sóc cuộc của cha con họ, vừa có thể phụ đạo bài cho đứa bé.
Tiền lương anh ta đưa ra cũng rất khả quan, chỉ cần có thể thông qua phỏng vấn của anh ta, tiền lương một tháng có thể đạt tới 50 nghìn!
Sau khi bị sa thải, tôi cũng có định thử sức xem. Bất đắc dĩ là con trai vừa nghe tôi muốn đi làm mẫu đã ồn ào đòi t//ự s//át.
Nói tôi mất mặt, hơn đã bao nhiêu năm tôi không đụng vào sách giáo khoa, làm sao có tư cách phụ đạo học sinh học.
Nhưng bây giờ những điều này không phải là vấn đề!
Tôi tràn đầy tin gọi điện thoại cho Hạ Ngạn Lâm, xưng là người trong ty tôi tới tìm anh ta.
Anh ta yêu cầu tôi giới thiệu bản .
“Năm đó tốt nghiệp học tôi đạt 652 điểm, hiện tại đề tốt nghiệp học tôi cam đoan tôi sẽ không thấp hơn số điểm này!”
Tôi nói chậm rãi, trong lòng lại không nhịn được cảm chua xót.
Năm đó, tôi không chỉ học xuất sắc, sau khi vào đại học, nhan sắc cũng là cấp bậc hoa khôi lớp. Đi Chu Lập Dương lúc mặc đồng phục học sinh đến khi mặc áo cưới, làm bà trợ mười mấy năm.
Vừa già vừa béo, lâu đã không còn hào quang như lúc .
Sau khi con trai tốt nghiệp học, tôi cũng lặng lẽ lấy bài ra mình ở nhà. Thế mà lại được thành tích 680 điểm.
Mỗi một điểm đều dồn vào thương sâu đậm dành cho con trai, nhưng nó lại vứt bỏ như một miếng giẻ rách.
“Về phần phong cách phụ đạo, đến lúc đó ngài có thể trực tiếp kiểm tra.”
Điểm này tôi cũng không luống cuống chút , đứa con trai bất hảo đó mà tôi còn đưa vào trường trọng điểm được. Tôi không tin có học sinh mà tôi không thể đưa lên được.
Hạ tổng lại tôi giới thiệu một chút kinh nghiệm về phương diện trợ. Tôi cười khổ: “Làm mẫu ở nhà 16 năm có tính không?”
“Sở trường là một tay ôm con xào rau, một tay ôm con ăn cơm, một tay ôm con lau nhà vân vân.”
“Còn có thể thuần thục pha sữa, thay tã trong lúc ngủ.”
“Trong huống cần thiết, còn có năng lực cả đêm không ngủ hầu hạ trẻ con khóc nháo, bị bệnh.”
Hạ tổng bị tôi chọc cười: “Cô Giang rất hài hước, cũng nghe ra quả thật có thể khổ khó.”
Tôi cũng cười theo, cười ra nước mắt: “Còn không phải sao, Hạ tổng không nên coi thường phụ nữ bước ra chiến trường gia đình.”
Ấn tượng ban của Hạ Ngạn Lâm đối với tôi cũng không tệ lắm, đã hẹn tôi ra ngoài gặp mặt nói chuyện.
Nhưng mặc dù chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ còn phải cân nhắc một chút.
Tôi biết tôi chắc chắn vẫn không phù hợp toàn bộ yêu cầu của anh ta.
Cuối , anh ta khéo léo chối: “Con gái nhà tôi sắp vào học lớp 10, nếu cô có giấy chứng như chuyên gia dinh dưỡng, quản lý sức khỏe, dịch vụ gia đình, tôi nghĩ sẽ có sức cạnh tranh hơn.”
Hi vọng của tôi nhất thời lại dấy lên: “Được, hi vọng đến lúc đó Hạ tổng có thể lại cho tôi một cơ hội!”
Cúp điện thoại, tôi liền ngựa không dừng vó đăng ký lớp mát xa, lớp chăm sóc, thậm chí còn có lớp dược thiện.
Mặt khác, lại đăng ký lớp gym và lớp yoga. Một giờ 500 tệ dạy riêng, tôi không chút do dự đăng ký !
Bây giờ tôi đã học được cách tư vào chính mình! đến lúc này tôi mới biết, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Huống chi, bây giờ tôi là bà trợ gia đình, tiêu tiền của Chu Lập Dương. Không tiêu thì uổng phí.
Chu Lập Dương nhanh chóng không nổi , gọi điện thoại tôi về ly hôn.
5
Vừa về đến nhà tôi đã biết hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt. Mẹ chồng đến nay hoạt động sôi nổi ở quảng trường của tiểu khu hiếm khi ở nhà.
tôi trở về lập tức té ngã mà oán giận: “Thế ? Vì một chút chuyện nhỏ đã bãi à? Tôi và Tiểu Tuấn không cần ăn cơm sao?”
Con trai lại chẳng hề nói: “Bà ấy không làm thì không làm thôi, bà , mấy ngày nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài rất ngon! Đặc biệt là gà rán!”
Mẹ chồng nghẹn họng, tức giận đến méo mặt. Tôi nhìn khuôn mặt đầy mụn trứng cá của con trai, trong lòng cũng không gợi một chút gợn sóng .
Bồn rửa bát trong nhà bốc ra mùi hôi thối, thùng rác đầy đến mức sắp tràn ra. Tôi làm như không , lau bụi trên ghế ngồi xuống, trêu chọc: “Mẹ, mẹ vẫn nên giữ chút sức lực mà đi dạy dỗ con dâu mới của mẹ đi.”
“Làm cơm cho các người hơn 10 năm , hôm nay ly hôn cũng không buông tha à?”
Mẹ chồng tức giận ném khăn lau đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tôi mắng: “Giang Ninh Dĩ! Khó trách Tiểu Tuấn không muốn theo cô! Tính toán chi li, toàn là năng lượng tiêu cực!”
Tôi thản nhiên nói: “Tôi không muốn quyền nuôi dưỡng, Chu Lập Dương ngoại , tôi mang con trai đi anh ta và tiểu tam một cách ung dung tại sao? Tôi không ngốc như vậy.”
mẹ chồng tức giận đến mức xanh mặt, tôi tiếp tục nói: “ Tiểu Tuấn ở lại ghê tởm bọn họ tôi vui.”
“Cô… cô!” Bà ta cô hồi lâu, chỉ là không tìm được lý do, cuối đấm ngực dậm chân mắng: “Tạo nghiệt! Giang Ninh Dĩ, cô đây là đang giận cá chém thớt, giận cá chém thớt mà! Tiểu Tuấn của chúng ta là vô tội!”
“Cô không sợ tương lai nó không cô, không phụng dưỡng cho cô sao?”
Ngay cả ném hũ tr//o c//ốt của tôi mà nó còn làm ra được. Không tôi, không phụng dưỡng cho tôi thì tính là ?
Lòng tôi lạnh như băng, không chút nhúc nhích đáp trả: “Mẹ, cảm ơn các người đã nhiều năm như vậy, ở mặt nó chửi bới tôi, hạ thấp tôi, các người đều là người tốt, chỉ có một mình tôi là người xấu.”
“Hiện tại như các người, tôi quyết định làm người cô đơn.”
Cháu trai này, tôi tặng không!
Không cần cảm ơn!
Sau đó quay về phòng ngủ cất giọng hô: “Chu Lập Dương, không phải kêu tôi về ly hôn sao? Trốn tránh có ích ?”
Thật lâu sau, cửa phòng đóng chặt mới chậm rãi mở ra. Chu Lập Dương đỡ Đổng Gia còn chưa lộ bụng ra.
Mẹ chồng vội vàng nghênh đón, miệng lẩm bẩm: “Ôi, cẩn thận cháu ngoan của mẹ, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài muốn .”
Con trai nhìn không quen dáng vẻ cẩn thận này của mẹ chồng, khó ném điện thoại di động.
“Bà ! Bà cũng không phải không có cháu trai, với cả mới lớn có chừng đó, ai biết là trai hay gái!”
Đổng Gia nhẹ nhàng cười, hờn dỗi nói: “Tiểu Tuấn, dì đã đi Hồng Kông kiểm tra m//áu, là một bé trai.”
Chu Lập Dương khẽ trách: “Ai cho con nói chuyện với dì Đổng như vậy, sau này đừng ở nhà đấu đá lung tung.”
Mẹ chồng lập tức phụ họa nói: “Tiểu Tuấn, con phải vệ em trai thật tốt, mau mau, nhặt đồ bên này lên.”
Con trai hung hăng đá bàn trà một cái, xoay người bước đi: “Ai thích nhặt thì nhặt! Quen vậy !”
Sau đó vào phòng, nặng nề đóng cửa phòng lại. Chu Lập Dương tức giận đến đỏ mặt, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Mẹ chồng vội vàng lấy lòng Đổng Gia: “Nó còn nhỏ, đợi lát mẹ nói nó hai câu, nó chỉ là chốc lát không chấp được cảm hai đứa tốt, nó sẽ hiểu thôi.”
Vành mắt Đổng Gia đỏ bừng gật , tủi ngồi xuống. Nhưng chỉ có tôi nhìn ánh mắt ghen tị ngoan đ//ộc kia của con trai khi xoay người nhìn bụng Đổng Gia.
Kiếp , không chờ tới khi Đổng Gia kiểm tra là trai hay là gái, tôi đã mang con trai đi. Tôi sợ nó nhìn bộ mặt có niềm vui mới của nó.
Tôi biết con trai kiêu căng ích kỷ, lại cho mình là tâm, chắc chắn không chấp lại có một đứa em trai tranh dành cảm với nó.
Lúc ly hôn, tôi nhớ nó còn nhỏ, không đành lòng vạch trần mộng đẹp của nó. Dù sao cũng có tôi gánh vác đủ loại tiếng xấu trong nhà.
Trong mắt nó, mẹ chồng là một bà xinh đẹp phóng khoáng, còn có thể đi biểu diễn thương mại với đoàn múa quảng trường người cao tuổi.
nho nhã tốt có thể kiếm tiền, đối xử với nó cầu sao được vậy.
Bây giờ? Xé lớp vỏ giả tạo kia đi! Muốn xấu xí, mọi người nhau xấu xí.
Dựa vào cái mà chỉ có mình tôi gánh vác tất cả tủi m//áu và nước mắt chứ?