Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Có đó đã kéo mạnh góc áo của tôi.
Tôi quay người nhìn xuống, ra là cô khi nãy.
Cô lo lắng nhìn tôi: “, không sao chứ?”
Tôi gượng cười lắc : “ không sao đâu.”
“Mỗi khi bị ốm, mẹ đều cho một kẹo.”
Con hạ giọng, liếc nhìn xung quanh rồi lấy một kẹo đã bị nhàu nát từ trong túi ra: “Đây là kẹo mà không nỡ ăn đã giấu đi đó. ơi, đừng nói cho mẹ biết nhé.”
Cô đặt kẹo vào tay tôi.
[Đừng ăn bất kỳ loại kẹo hay đồ ăn nào ở đây. đã chuẩn bị sẵn lương khô đủ cho con ăn bảy ngày.]
vỏ bọc của kẹo có vết màu đỏ sẫm.
Tôi bóc kẹo ra.
hét trong họng như bị nghẹn lại…
Trong lòng tay tôi là một n.h.ã.n cầu của con người.
Cô gái mấp máy khóe môi, vui vẻ cười nói: “ ơi, kẹo này ăn ngon lắm đó, nhưng lại không có nhiều, khi cúng tế mới có thôi. Chúng đều rất trân trọng nó đấy.”
Tôi không biết cuối cùng tôi đã trả lại kẹo cho cô như thế nào.
này trong tôi có một suy nghĩ.
Mọi người ở đây đều bị đ.i.ê.n hết rồi!
Tiểu Ngọc có lẽ không phải là gả cho Hắc đại nhân gì đó mà là đã bị bọn họ ăn t.h.ị.t rồi.
Chạy…
Phải chạy thật nhanh!
Tôi phải dẫn mẹ trốn khỏi đây ngay!
17.
Tôi đi đến phòng mẹ.
Nhưng mẹ lại không có ở trong phòng.
Tôi gọi điện cho mẹ.
Nhạc chuông điện thoại di động vang lên từ giường.
Tôi vô cùng lo lắng.
Mẹ còn không mang theo điện thoại di động. Mẹ đã đi đâu vậy?
“Đừng tìm .”
nhiên giọng nói của cậu lớn vang lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi quay lại cảnh giác nhìn ông ấy.
Cậu lớn nheo mắt lại, khuôn mặt mập mạp trơn bóng hồng hào.
“Muốn cùng mẹ rời khỏi đây sao?”
Tôi không đáp lời, vẻ mặt vô cảm nhìn ông ta.
Cậu lớn chợt cười lớn: “Con nhóc này, đôi mắt trông giống hệt với mẹ con khi còn nhỏ.”
“Tiểu Ninh, ngoan ngoãn ở lại đây đi. Chắc con đã nghe nói về Hắc đại nhân rồi đúng không?”
“Con đoán xem tại sao mẹ con lại đưa con về đây?”
Nụ cười của ông ta trông rất kỳ quái: “Bất cứ được Hắc đại nhân chọn sẽ không bao giờ có thể trốn thoát.”
“Muốn trốn thoát, có một biện pháp duy nhất, đó chính là tìm người thay thế.”
“Một người thân thiết có quan hệ huyết thống.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, nói rõ ràng từng chữ một: “Cậu nói dối… mẹ con đâu rồi?”
Ông ta nhún vai: “Làm sao cậu biết được? Chắc là đã chạy về nhà từ lâu rồi, nhưng cậu có một điều cần nói với con, con không thể rời khỏi đây được. Nếu như con muốn…có thể thử.”
“Được rồi, bữa sáng cậu thấy con vẫn chưa ăn gì đã lấy một bát canh thịt cho con. Sắp kết hôn rồi phải bồi bổ một chút.”
Ông ta đặt bát canh lên .
Mùi thịt nồng nặc trong không khí.
“Cậu đi trước đây, hãy nhớ buổi tối con còn phải canh linh đường cho bà…”
Khi ông ta quay người rời đi, tôi ngột nói: “Bát canh này làm bằng t.h.ị.t của Tiểu Ngọc phải không?”
Ông ta quay lại nhìn tôi như một kẻ điên: “Con nói cái gì vậy? Làm sao chúng ta có thể ăn t.h.ị.t người?”
18.
Cậu lớn nói nói xong liền rời đi.
Tôi dùng đũa khuấy bát canh lần.
Một sợi tóc từ từ nổi lên.
Mặt tôi trở xấu đi, tôi quay người lại, nôn thêm lần .
Nhưng vẻ mặt vừa rồi của cậu lớn không giống như giả vờ.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Một cô bảy, tám tuổi có ngốc nghếch đến mấy cũng không thể xem mắt người là kẹo được.
Hơn , Tiểu Ngọc dù sao cũng là con gái ruột của cậu lớn, ông ta có ác thế nào cũng không ăn…
Vậy có một khả năng.
Dân làng ở đây bị thứ gì đó che mắt.
Không lẽ là…Hắc đại nhân?
Tim tôi chợt thắt lại.
Buổi chiều, tôi tìm kiếm khắp nhà.
Nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào của mẹ tôi.
Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của mẹ.
này, điện thoại của tôi rung lên hai lần.
gửi cho tôi một tin nhắn mới.
[Con yêu, này chắc hẳn con đã gặp phải rất nhiều chuyện đáng ngờ, nhưng hãy tin rằng mẹ luôn yêu thương con vô điều kiện.】
[Người giấy bị hư à? Đừng sợ, miễn là nó không chuyển sang màu nó vẫn sẽ bảo vệ con.】
[Trong canh linh đường, nếu nghe thấy kêu phải cảnh giác, không được để vào tang , đừng để nó nhảy lên người bà]
[Nếu con thấy bà ngoại há miệng, hãy đi tìm cậu của con lấy chiếc nhẫn vàng mà bà thường đeo nhất nhét vào miệng bà.]
[Các cậu của con sẽ dùng một lớp tiền giấy che mặt bà ngoại, nếu tờ tiền bị trượt, đừng quay lại, hãy chạy ra khỏi tang ngay.】
[Đừng gây ồn ào trong canh linh đường, phải giữ yên lặng.]
[Đừng tin vào những người mặc đồ tang màu ]
[Đừng nhìn lên trần nhà tang ]
[Trong quan tài không có âm thanh]
[Nếu con cảm thấy đó chạm vào vai mình, đừng lo lắng, đó có thể là do con tưởng tượng]
[Nếu con nghe thấy khóc, đừng sợ, có thể đó là gió.]
19.
Đêm khuya, trong nhà tang .
Tôi mặc đồ tang màu trắng và ngồi xếp bằng mặt đất.
Cậu lớn lau mặt cho bà ngoại.
Cậu nhỏ đi tới, thấp giọng nói với tôi: “Con chưa từng nhìn thấy phải không? Đây gọi là lau t.h.i t.h.ể, việc này bình thường được giao cho con trai cả, người gần gũi nhất làm. Bà ngoại của con khi còn sống rất thích sạch sẽ, bây giờ c.h.ế.t đi cũng phải sạch sẽ.”
Tôi quay đi không để ý đến ông ta.
nhiên tôi thấy tay cậu lớn hơi run lên.
Sắc mặt ông trở cực kỳ xấu xí, run rẩy nói: “Mẹ mở mắt rồi…”
Ông ta vừa dứt lời, không khí trong tang dường như trở lạnh lẽo hơn.
Vẻ mặt của cậu nhỏ cũng không được tốt lắm: “Mở mở thôi, dù sao lát cũng phải dùng tiền giấy che lại, để mẹ yên tâm lên đường.”
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của bà ngoại đã bị phủ một lớp tiền giấy, vừa đủ che kín khuôn mặt của bà.
Tiếp theo là một buổi cầu nguyện dài.
Ở đây tổng cộng có mười người, năm nam, năm nữ.
Cầu nguyện xong, mọi người ngồi quanh chơi .
Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua.
nhiên, tôi cảm thấy vô cùng .
Tim tôi thắt lại.
Đây chắc chắn không phải là một cơn bình thường.
Để không , tôi đã uống ly cà phê.
Nhưng mí mắt của tôi vẫn sụp xuống, tầm nhìn của cũng dần mờ đi.
Bóng dáng những người chơi cách đó không xa bắt mờ nhạt.
……
Thật lạ.
Khi nào lại có nhiều người chơi như vậy?
Không phải có mười người canh gác thôi sao?
Nhưng tôi thấy ít nhất cũng có khoảng hai mươi người vây quanh cái .
Những người đó đều trông rất quái dị và cồng kềnh.
Mồ hôi lạnh toát ra trán tôi.
Không đúng……
Đó không phải là con người.
Rõ ràng đó là những cái bóng nằm đè lên mọi người.
Đây là lý do tại sao chúng trông rất cồng kềnh…
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, mấy cái bóng đó từ từ quay về phía tôi.
Tôi cắn chặt môi.
Đau đớn làm tôi tỉnh táo hơn một chút.
[Khi thức đêm canh gác, tuyệt đối không được . Nếu thấy , hãy khẽ ngân nga hay cho con nghe.】
Tôi bắt nhỏ giọng ngân nga mà thường cho tôi nghe.
Khi tôi , cơn dữ dội khi nãy liền biến mất.
Bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không biết đã qua bao lâu.
nhiên nghe thấy một “meo” chói tai.
Một con đứng bậu cửa sổ, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào người bà trong quan tài một cách kỳ lạ.
[Trong canh linh đường, nếu nghe thấy kêu phải cảnh giác, không được để vào tang , đừng để nó nhảy lên người bà]
“Không được để nó vào đây, đừng để nó nhảy vào người bà.” Tôi hét lên.
Cậu lớn c.h.ử.i rủa đuổi con đi.
Nhưng nó nhanh chóng né đi và nhảy vào trong.
này, có một giọng nói vang lên: “Ở đó có lạp xưởng, ném ra ngoài dụ nó xem sao!”
Là giọng của một chàng trai trẻ.
Tôi lấy miếng lạp xưởng ném ra ngoài cửa sổ, con nhìn theo phóng ra ngoài.
Cậu lớn thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi là nghĩ ra ý này vậy? Là một ý hay đấy!”
Mọi người nhìn nhau, không nói một lời.
Nhịp tim của tôi nhiên tăng tốc.
Vẻ mặt của mọi người dần dần trở sợ hãi.
Vì không thừa nhận đó là ý tưởng của mình.
Một cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt nói: “Giọng nói vừa rồi nghe rất lạ. Hơn , đàn ông ở đây đều là những người lớn tuổi…”
Nhưng giọng nói vừa rồi là của một chàng trai tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Ở đây hình như có thêm một người khác .
Mồ hôi lạnh toát ra lòng tay tôi.