Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ lại tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về những năm tháng vất vả của dì Quách, nào là nuôi con một mình, nào là giờ lớn tuổi, đi làm bị bắt nạt, sống chẳng dễ dàng gì.
Tôi lại mềm lòng.
Cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, để dì tiếp tục ở lại.
…
Nhưng rồi, sáng hôm sau, khi trời còn chưa kịp sáng, tôi đã bị tiếng sột soạt lạ lùng đánh thức.
Mắt còn lờ mờ, tôi cố mở ra thì… trước mặt tôi là một khuôn mặti!
5
Tôi hoảng loạn hét toáng lên, sợ đến mức suýt khóc.
Vừa run vừa mò công tắc đèn, căn phòng vừa sáng lên, tôi mới nhìn rõ người trước mặt chính là… dì Quách!
Tôi ôm lấy ngực, thở dốc từng nhịp như hụt hơi.
Nỗi sợ vừa rồi khiến tim tôi đập loạn, cảm giác như sắp nhảy khỏi lồng ngực đến nơi.
“Dì làm cái quái gì trong phòng tôi đấy?! Bệnh à?!”
Tôi bị dọa đến phát điên, không nghĩ ngợi gì liền chửi thẳng.
Dì Quách cúi đầu xoắn tay áo, gương mặt tỏ ra áy náy:
“Xin lỗi con, Châu Châu, dọa con sợ rồi. Dì chỉ muốn vào gọi con dậy sớm một chút, tiện xin lỗi chuyện hôm qua…”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nghiến răng nói:
“Dì có biết bây giờ là mấy giờ không?! Mẹ nó mới có năm giờ sáng đấy!”
Dì Quách tỏ vẻ tủi thân, mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi:
“Con gái phải ngủ sớm dậy sớm mới tốt, chứ không sau này… dễ bị vô sinh lắm con à…”
Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, gào thẳng vào mặt bà:
“Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi?! Tôi mới là chủ cái nhà này! Dì mà không muốn làm nữa thì cuốn gói đi sớm giùm, đừng có suốt ngày dạy tôi sống thế nào!”
Vừa dứt lời, dì Quách lập tức òa lên khóc, nước mắt lã chã rơi xuống áo, vừa khóc vừa xin lỗi rối rít.
Tôi tức đến mức vò đầu bứt tóc, tóc tai rối bời.
“Dì khóc cái gì? Mấy ngày nay bị dì hành tôi sắp phát điên đến nơi còn chưa rơi một giọt nước mắt, dì lại khóc trước tôi luôn đấy hả?!”
“Nếu dì còn muốn ở lại đây làm việc, thì làm ơn đừng xía vào đời sống cá nhân của tôi nữa. Đừng có tự ý quyết định bất kỳ chuyện gì!”
Dì Quách vội vàng gật đầu đồng ý, cúi gằm mặt, từng bước lùi ra khỏi phòng.
Tôi nhìn cánh cửa vừa khép lại, càng nhìn càng thấy bực.
Không được, hôm nay phải bắt mẹ gọi bà ấy về quê ngay.
Tôi không chịu nổi thêm ngày nào nữa rồi.
6
Nhưng đúng là kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa.
Còn chưa kịp gọi cho mẹ để đuổi dì Quách về quê, thì công ty tôi đã xảy ra chuyện.
Tôi phải lập tức đi công tác ngoài tỉnh, kế hoạch “đuổi người” đành phải gác lại.
Trong nhà tôi còn nuôi một con mèo tên là Phiêu Phiêu.
Lúc trước khi còn sống một mình, mỗi lần đi công tác, tôi đều gọi dịch vụ đến tận nhà cho mèo ăn.
Nhưng giờ có dì Quách ở đây, Phiêu Phiêu cũng đã quen với dì, giao cho dì trông nom rõ ràng tiện hơn thuê người ngoài nhiều.
Tôi gửi tin nhắn cho dì Quách:
“Con phải đi công tác một tuần, dì nhớ chăm sóc Phiêu Phiêu thật tốt nhé.”
Dì vội vã đồng ý. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, xách vali ra sân bay.
Đến ngày thứ ba của chuyến công tác, tôi bất ngờ thấy mình bị “tag” trong nhóm chat cư dân khu chung cư.
“Căn hộ tầng 17! Có thể nhắc người đàn ông nhà bạn đừng hút thuốc ngoài ban công rồi vứt tàn thuốc xuống không? Tàn thuốc rơi đầy ban công nhà tôi tầng dưới đây này! Tôi đã nhịn ba ngày rồi đấy, không thể không lên tiếng nữa!”
???
Mặt tôi tối sầm. Phản ứng đầu tiên là — chắc người ở tầng 16 nhận nhầm rồi.
“Không thể nào, nhà tôi làm gì có ai hút thuốc đâu. Có khi là tầng 18 hoặc tầng 19 đấy ạ.”
Tôi vừa nhắn xong, cư dân tầng 16 đã lập tức nổi đóa:
“Cô còn biết xấu hổ không? Còn không nhận? Hôm qua tôi vừa ngẩng đầu đã thấy đàn ông nhà cô đang đứng ngoài ban công hút thuốc! Tôi còn lên tiếng nhắc, bảo đừng vứt tàn thuốc xuống, kết quả hắn ta liền chạy trốn vào trong nhà!”
Nghe đến đây, trong đầu tôi lập tức phát chuông cảnh báo.
Tôi ngay lập tức nhắn riêng cho cư dân tầng 16:
“Chị thực sự thấy có người đàn ông đứng ở ban công nhà em hút thuốc à?!”
Chị ấy trả lời bằng tin nhắn thoại:
“Dĩ nhiên là thấy! Tôi còn chụp cả ảnh phòng hờ đấy, sợ các người không chịu nhận!”
Rồi chị ấy gửi bức ảnh qua.
Tuy ảnh hơi mờ, nhưng vẫn thấy rõ dáng một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở ban công, phì phèo điếu thuốc.
Phản ứng đầu tiên của tôi là — nhà bị trộm!
Nghĩ đến việc dì Quách vẫn đang ở nhà, có thể gặp nguy hiểm, tôi lập tức gọi điện cho dì.
Ngoài dự đoán, dì bắt máy rất nhanh, giọng điệu còn rất thản nhiên hỏi tôi gọi có chuyện gì.
Tôi dè dặt thăm dò:
“Dì Quách, mấy ngày nay dì có ở nhà suốt không ạ?”
Dì khẳng định chắc nịch:
“Tất nhiên rồi, dì trông nhà, chăm mèo rất cẩn thận.”
Tôi cầm điện thoại mà đầu óc rối như tơ vò.
Một bên là hàng xóm bảo tận mắt thấy đàn ông lạ mặt hút thuốc ở ban công nhà tôi, một bên là dì Quách thì khăng khăng bảo không có ai.
Tôi nên tin ai?
Bỗng tôi nhớ ra — còn hệ thống camera hành lang!
Tôi lập tức liên hệ với ban quản lý chung cư, xin lại đoạn camera giám sát trước cửa nhà trong mấy ngày tôi đi vắng.
Không xem thì không sao, xem xong thì lạnh cả sống lưng.
Ngay khi tôi vừa kéo vali rời khỏi nhà, dì Quách đã dắt một gã đàn ông trẻ bước vào căn hộ của tôi.