Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Phiên tòa ly hôn của bố mẹ tôi diễn ra trong một buổi sáng đầu hè, nắng gắt đến mức cả không khí trong phòng xử án cũng trở nên oi ả, ngột ngạt. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thu mình lại như một cái bóng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bố mẹ tôi, hai con người từng là tất cả của tôi, giờ đây chỉ còn là hai người xa lạ đang tranh giành quyền lợi.

Mẹ tôi, phó giám đốc bệnh viện với mái tóc búi cao gọn gàng, giọng nói sắc lạnh như lưỡi d.a.o mổ, kiên quyết nói: “Tôi muốn nuôi con cả – con bé hiểu chuyện, giống tôi”. Chị Linh, người chị gái lớn hơn tôi hai tuổi, ngồi cạnh mẹ, vẻ mặt bình thản như thể việc mình được chọn là điều hiển nhiên. Tôi nhìn chị, một thoáng ghen tị len lỏi qua trái tim vốn đã chai sạn.

Bố tôi, đội trưởng hình sự với vẻ mặt nghiêm nghị thường thấy, cũng không kém cạnh: “Tôi chọn thằng út – thằng cu lanh lợi, sau nối nghiệp tôi”. Thằng Thành, đứa em trai bé bỏng của tôi, đang chơi game trên điện thoại một cách vô tư, không hề hay biết mình vừa trở thành “tài sản” được định đoạt. Tôi tự hỏi, liệu nó có biết mình may mắn đến nhường nào không?

Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều, xua đi chút không khí nặng nề. Thẩm phán, một người phụ nữ trung niên với cặp kính lão trễ xuống sống mũi, nhìn vào hồ sơ và hỏi bằng giọng điệu chậm rãi: “Còn con bé thứ hai thì sao?”. Câu hỏi vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Bố mẹ tôi nhìn nhau, ánh mắt chất chứa sự ngơ ngác, bối rối như thể đang cố lục tìm một cái tên vừa lọt khỏi trí nhớ. Mẹ tôi khẽ nhíu mày, rồi bà mới nói: “À… con Thảo…”. Giọng mẹ nghe thật xa lạ, như thể đang nói về một người hoàn toàn không liên quan đến cuộc đời bà. Bố tôi gật đầu, khuôn mặt đanh lại, không một chút cảm xúc.

Sau đó, điều tôi không ngờ tới nhất đã xảy ra: họ tranh nhau… từ chối. Mẹ tôi, người phụ nữ luôn tự hào về sự nghiệp của mình, lên tiếng trước: “Tôi chỉ đủ sức nuôi một đứa thôi, công việc của tôi rất bận rộn”. Bà nhìn tôi, ánh mắt không một chút áy náy, chỉ toàn sự tính toán và mệt mỏi.

Bố tôi tiếp lời, giọng điệu cũng chẳng khá hơn là bao: “Bệnh viện đang thiếu người, tôi không gánh nổi thêm đứa nữa. Chuyên án liên miên, thời gian đâu mà chăm sóc”. Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, không buồn liếc mắt về phía tôi dù chỉ một lần. Lúc đó, tôi nhận ra, mình chưa bao giờ là một phần trong kế hoạch hay tương lai của họ.

Cả căn phòng lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tôi ngồi ở góc phòng xử, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không chút cảm xúc, dù bên trong là một cơn bão đang gào thét. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của thẩm phán và nói bằng giọng bình tĩnh đến rợn người, tựa hồ đang nói về một người xa lạ: “Cháu tự lo được. Miễn có tiền sinh hoạt”. Lời nói của tôi vang vọng trong phòng, không một ai phản đối.

Bố tôi là đội trưởng hình sự, mẹ tôi là phó giám đốc bệnh viện. Trong mắt người khác, họ là những người thành đạt, có địa vị cao trong xã hội, được mọi người kính trọng. Nhưng với tôi, họ chỉ là hai cái số điện thoại ít khi bắt máy, hai cái tên gắn liền với sự lạnh lùng và những lời từ chối không ngừng. Tôi đã quen với điều đó từ rất lâu rồi.

Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi gọi cho mẹ để xin tiền đóng học thêm. Tiền học thêm môn Toán, môn Hóa rất đắt, tôi đã cố gắng gom góp từ tiền làm thêm nhưng vẫn không đủ. Mẹ tôi nhấc máy, giọng bà lạnh băng qua điện thoại: “Mẹ đang họp với ban giám đốc, phiền con gọi bố”. Tôi cố gắng kìm nén sự thất vọng, biết rằng cuộc gọi này sẽ chẳng đi đến đâu.

Gọi cho bố, tôi chỉ nghe thấy tiếng còi xe hú vang trong điện thoại, át cả giọng nói của ông. Bố tôi trả lời cụt lủn, nghe rõ sự vội vàng: “Bố đang đi chuyên án. Gọi mẹ con đi”. Và cứ thế, một vòng luẩn quẩn không hồi kết. Không ai có thời gian cho tôi, không ai có thể dành một chút quan tâm nhỏ bé nhất. Tôi đã tự học, tự mày mò, tự vượt qua tất cả mọi thứ một mình.

Có những tháng, tôi phải sống bằng mì tôm hết hạn sử dụng mà bà chủ trọ thương tình cho. Những gói mì tôm mềm nhũn, mùi vị đã biến đổi, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể có. Tôi ăn chúng trong im lặng, nước mắt lăn dài trên má, tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, phải vượt qua. Tôi không cho phép mình gục ngã.

Để kiếm thêm tiền, tôi làm đủ thứ nghề. Sáng sớm, tôi làm thêm ở tiệm sách cũ, sắp xếp từng cuốn sách bám bụi, ngửi mùi giấy cũ kỹ. Chiều, tôi dọn nhà theo giờ cho những gia đình khá giả, lau từng hạt bụi, rửa từng cái bát. Tối đến, tôi lại đi phát tờ rơi ở các ngã tư đông đúc, bất kể mưa nắng, gió rét.

Có những đêm, tôi về đến phòng trọ lúc nửa đêm, người mệt rã rời, chân tay đau nhức. Tôi nhìn những đồng tiền ít ỏi kiếm được, lòng vừa chua xót vừa tự hào. Tôi đã sống sót, tôi đã tự mình tồn tại giữa cái thành phố rộng lớn và khắc nghiệt này, không cần đến sự giúp đỡ của ai.

Ngày thủ khoa tỉnh được công bố, tôi đang ngồi trong phòng trọ chật hẹp, ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn yếu ớt. Điện thoại tôi rung lên liên hồi. Tôi cầm lên, tim đập thình thịch. Đó là tin nhắn từ hai người mà tôi tưởng như đã quên mất sự tồn tại của họ. Gần như cùng một lúc, hai tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại cũ kỹ của tôi.

“Mẹ tự hào về con” – tin nhắn từ mẹ tôi, ngắn gọn nhưng chứa đầy sự ngạc nhiên. “Bố luôn tin con sẽ làm nên chuyện” – tin nhắn từ bố, kèm theo một biểu tượng cảm xúc mặt cười. Tôi nhìn những dòng chữ đó, chỉ thấy buồn nôn. Nước mắt không chảy ra, chỉ có một cảm giác ghê tởm dâng lên tận cổ họng. Họ tự hào ư? Họ tin tưởng ư?

Ngày tôi đói suýt xỉu vì không có gì ăn, ai đâu? Ngày tôi phải đi bộ 6 cây số dưới trời nắng gắt để nộp hồ sơ thi, ai chở? Tôi nhớ như in cái ngày tôi chỉ có 5 ngàn đồng trong túi, phải nhịn đói cả ngày để mua vé xe buýt đến trường. Tôi đã tự mình vượt qua tất cả, không một lời động viên, không một bàn tay giúp đỡ.

Cảm giác được công nhận sau bao nhiêu năm bị lãng quên thật đáng ghê tởm. Nó giống như một trò đùa tàn nhẫn của số phận. Tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tủi nhục, để rồi khi tôi đạt được thành quả, họ lại xuất hiện, muốn nhận công lao về mình.

Tôi quyết định. Tôi hẹn họ đến nhà người quen – chỗ tôi đang ở trọ, một căn phòng nhỏ xíu, bừa bộn với sách vở và những vật dụng cũ kỹ. Tôi muốn họ nhìn thấy cuộc sống mà tôi đã phải trải qua, cuộc sống mà họ chưa bao giờ quan tâm. Tôi muốn họ đối diện với sự thật phũ phàng.

Trên bàn là hai bản giấy trắng, được in rõ ràng những dòng chữ đen: Giấy cam kết chuyển nhượng tài sản. Tôi đã dành cả đêm để soạn thảo chúng, từng câu chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Đây không phải là một yêu cầu, đây là một tuyên bố. Đây là sự trả giá cho những gì họ đã gây ra.

Tôi ngồi đối diện với họ, giọng nói bình tĩnh đến rợn người, không chút run rẩy: “Năm xưa hai người không ai giành tôi. Hai người từ chối quyền làm cha mẹ của tôi một cách trắng trợn”. Tôi nhìn vào mắt họ, cố gắng tìm kiếm một chút hối lỗi, nhưng chỉ thấy sự bối rối và khó chịu.

Tôi tiếp tục, giọng điệu vẫn đều đều nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo đến tận xương tủy: “Bây giờ, muốn làm cha mẹ của thủ khoa thì dễ thôi – ký vào đây”. Tôi đẩy hai bản giấy về phía họ, một bản cho bố, một bản cho mẹ. Không một nụ cười, không một ánh mắt cảm kích. Chỉ có sự chai sạn và kiên quyết.

“Tôi không cần yêu thương. Chỉ cần giấy tờ”. Đó là sự thật phũ phàng nhất tôi có thể nói ra. Tình yêu thương mà họ không thể cho tôi khi tôi cần nhất, bây giờ tôi cũng không còn thiết tha. Những gì tôi cần là một sự đảm bảo, một sự đền bù vật chất cho những năm tháng bị bỏ rơi. Tôi cần một sự công bằng, theo cách của riêng tôi.

Chị gái tôi đăng ảnh ở Đà Lạt, một chuyến đi xả stress trước kỳ thi đại học, caption: “Cảm ơn mẹ cho con chuyến đi xả stress trước kỳ thi”. Hình ảnh chị cười rạng rỡ bên bờ biển, làn gió mát rượi lướt qua mái tóc, đối lập hoàn toàn với hình ảnh tôi cặm cụi trong thư viện nóng bức, hay lom khom nhặt ve chai để kiếm thêm từng đồng.

Em trai tôi thì đăng ảnh đang uống sinh tố mát lạnh, bố đứng cười sau lưng, tay đặt lên vai thằng bé, caption: “Bố bảo nghỉ ngơi tốt mới học tốt”. Tôi nhìn ảnh, nụ cười lạnh lùng nở trên môi. Họ không bận – chỉ là không rảnh cho tôi. Sự thật đó đau đớn hơn bất kỳ vết thương thể xác nào.

Tôi nhớ như in, năm ấy tôi đang ôn thi học kỳ, bị sốt cao đến gần 40 độ. Tôi gọi điện cho mẹ, giọng thều thào xin mẹ đưa đi khám. Mẹ nói bà đang có ca mổ khẩn, không thể bỏ dở. Tôi gọi cho bố, ông nói đang đi công tác tỉnh khác, không về kịp. Cuối cùng, tôi tự mình lết đến trạm y tế phường, mua mấy viên thuốc hạ sốt và tự chăm sóc mình.

Kỳ thi đại học ngày càng tới gần. Cả lớp ai cũng hối hả ôn luyện, bố mẹ đưa đón, tẩm bổ đủ thứ. Lớp trưởng hỏi tôi, giọng đầy lo lắng: “Thảo, bạn đóng lệ phí thi đại học chưa? Hôm nay là hạn cuối rồi đấy”. Tôi bảo: “Ừ, chiều mình đóng”. Tôi biết, đó không phải là một lời hứa chắc chắn.

Chiều hôm đó, tôi làm ca tối ở tiệm bánh ngọt. Tiệm bánh đông khách, tôi phải làm việc không ngơi tay. Tay tôi bỏng rát vì dầu văng khi chiên bánh, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng. Tôi lau sàn sạch bong như gương, sắp xếp lại từng chiếc bánh, từng hộp sữa. Mệt mỏi đến mức muốn gục ngã, nhưng tôi không cho phép mình yếu mềm.

Tôi không cần ai thương hại. Tôi chỉ cần đỗ. Tôi cần chứng minh cho họ thấy, dù không có sự giúp đỡ của họ, tôi vẫn có thể đứng vững và thành công. Và quan trọng hơn, tôi cần họ trả giá cho sự thờ ơ, vô trách nhiệm của mình. Giấy cam kết chuyển nhượng tài sản, đó mới chỉ là khởi đầu. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi mọi thứ được đặt đúng vị trí của nó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương