Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhận ra, những lời nói suông và những lời đe dọa trực tiếp sẽ không bao giờ đủ để khiến bố mẹ tôi phải nhượng bộ. Họ quá kiêu ngạo, quá tự mãn với địa vị và tiền bạc của mình. Tôi cần một đòn giáng mạnh hơn, một thứ gì đó có thể làm lung lay tận gốc rễ cái vỏ bọc hoàn hảo mà họ đã xây dựng.
Tôi bắt đầu tìm hiểu về tài sản của họ một cách kín đáo. Bố tôi là đội trưởng hình sự, mẹ tôi là phó giám đốc bệnh viện, họ chắc chắn có rất nhiều tài sản không minh bạch hoặc có những khoản đầu tư bí mật. Tôi nhớ loáng thoáng những lần họ nói chuyện điện thoại về đất đai, về các dự án đầu tư lớn.
Tôi bắt đầu lục lọi những giấy tờ cũ kỹ mà mẹ tôi từng vứt bỏ. Tôi nhớ có lần tôi thấy mẹ vứt một số giấy tờ vào thùng rác, nhưng tôi chưa bao giờ để ý. Giờ đây, tôi lục tìm từng thứ một, với hy vọng tìm thấy một manh mối nào đó.
Thật may mắn, trong một hộp carton cũ kỹ đựng đồ linh tinh, tôi tìm thấy một tập tài liệu đã ố vàng. Đó là những hợp đồng mua bán đất đai, những giấy tờ liên quan đến các dự án bất động sản mà bố mẹ tôi đã đầu tư. Tôi nhận ra, số tài sản này lớn hơn rất nhiều so với những gì họ công khai.
Đặc biệt, có một hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất tại một khu đất vàng ở trung tâm thành phố, đứng tên một công ty mà tôi chưa từng nghe tên. Điều đáng nói là, giá trị chuyển nhượng được ghi trong hợp đồng thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường. Có vẻ như có điều gì đó không minh bạch ở đây.
Tôi chụp lại tất cả các tài liệu bằng điện thoại của mình, sau đó cẩn thận đặt chúng trở lại vị trí cũ. Tôi không muốn họ phát hiện ra rằng tôi đang điều tra. Tôi cần phải hành động một cách âm thầm, bí mật, để họ không kịp trở tay.
Tôi nhớ đến một người bạn cũ của bố tôi, chú Hùng, một cựu luật sư đã nghỉ hưu, sống ở khu chung cư cũ gần phòng trọ của tôi. Chú Hùng là một người chính trực, luôn yêu quý tôi từ nhỏ. Tôi quyết định tìm đến chú để xin lời khuyên.
Tôi mang theo những bức ảnh chụp tài liệu và kể cho chú Hùng nghe về câu chuyện của mình, kể về việc bố mẹ tôi đã bỏ rơi tôi như thế nào, và bây giờ họ lại muốn từ chối trách nhiệm. Chú Hùng lắng nghe một cách chăm chú, khuôn mặt ông trầm tư, đôi mắt đượm buồn.
Sau khi tôi kể xong, chú Hùng thở dài: “Con bé, con đã phải chịu đựng nhiều quá rồi”. Ông xem xét những bức ảnh tôi chụp, rồi ánh mắt ông dừng lại ở hợp đồng chuyển nhượng đất. “Cái này… có vẻ không ổn chút nào. Giá trị ghi trong hợp đồng thấp hơn nhiều so với giá thị trường, có thể là để trốn thuế hoặc rửa tiền”.
Chú Hùng giải thích cho tôi về các quy định pháp luật liên quan đến chuyển nhượng tài sản, về các kẽ hở mà bố mẹ tôi có thể đã lợi dụng. Ông cũng nói về khả năng kiện tụng, về việc tôi có thể đòi lại quyền lợi của mình thông qua pháp luật. Tôi lắng nghe một cách cẩn thận, từng lời của chú đều là những thông tin quý giá.
“Nhưng con phải cẩn thận” chú Hùng nói thêm. “Bố mẹ con là những người có địa vị, có mối quan hệ. Nếu con làm lớn chuyện, họ có thể sẽ dùng mọi cách để chống lại con, thậm chí là bôi nhọ danh dự con”. Tôi gật đầu, tôi đã lường trước được điều đó.
Tôi cảm ơn chú Hùng và trở về phòng trọ với một kế hoạch rõ ràng hơn trong đầu. Tôi không chỉ đòi tiền, tôi sẽ đòi sự công bằng. Tôi sẽ không chỉ đòi tài sản, tôi sẽ khiến họ phải đối mặt với những sai lầm của mình, thậm chí là phải trả giá bằng danh tiếng và sự nghiệp.
Trong thời gian này, bố mẹ tôi vẫn tiếp tục thử những cách khác để đối phó với tôi. Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện ở trường tôi, bà cố gắng nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của tôi, than thở rằng tôi “bướng bỉnh” và “không nghe lời”. Bà muốn dùng uy tín của mình để gây áp lực lên tôi thông qua nhà trường.
Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm của tôi, cô Mai, là một người hiểu chuyện. Cô Mai biết rõ hoàn cảnh của tôi, biết tôi là một học sinh giỏi nhưng luôn phải tự lực cánh sinh. Cô chỉ lắng nghe mẹ tôi nói, không đưa ra bất kỳ nhận xét nào, và sau đó cô gọi tôi lên nói chuyện riêng.
Cô Mai động viên tôi: “Thảo, cô biết con đã rất vất vả. Con cứ yên tâm học hành, mọi chuyện khác cứ để cô lo. Cô tin con sẽ làm được”. Lời động viên của cô Mai khiến tôi cảm thấy ấm lòng, đó là một trong số ít những người thực sự quan tâm đến tôi.
Bố tôi thì tìm cách gặp mặt những người bạn thân của tôi, cố gắng hỏi han về tôi, xem tôi đang làm gì, có ý định gì. Ông muốn tìm hiểu về tôi thông qua bạn bè, để nắm bắt được tâm lý của tôi. Nhưng tôi đã dặn dò bạn bè phải giữ kín mọi chuyện, không được tiết lộ bất cứ thông tin nào về tôi.
Tôi biết họ đang cố gắng thăm dò tôi, cố gắng tìm ra điểm yếu của tôi. Nhưng tôi sẽ không để họ có cơ hội đó. Tôi đã học được cách che giấu cảm xúc, che giấu suy nghĩ của mình từ rất lâu rồi. Tôi đã trở thành một người sắt đá, không dễ dàng bị lung lay.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về luật pháp, về các vụ án liên quan đến tranh chấp tài sản gia đình. Tôi đọc từng điều khoản, từng quy định, cố gắng tìm ra những điểm yếu trong hệ thống pháp luật mà tôi có thể tận dụng. Kiến thức là sức mạnh, và tôi muốn mình thật mạnh mẽ.
Tôi cũng bắt đầu ghi chép lại tất cả những lần tôi phải tự lo cho bản thân, những lần tôi gọi điện cho bố mẹ mà không ai bắt máy, những lần tôi phải nhịn đói để tiết kiệm tiền. Tôi ghi lại từng chi tiết nhỏ, từng cảm xúc của mình vào một cuốn sổ tay. Đây sẽ là bằng chứng không thể chối cãi của tôi.
Có một lần, mẹ tôi lại gửi cho tôi một tin nhắn với nội dung: “Thảo, con có muốn mẹ và bố đưa con đi ăn một bữa không? Lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau”. Bà cố gắng dùng chiêu trò tình cảm, cố gắng tạo ra một không khí gia đình ấm cúng giả tạo.
Tôi chỉ nhìn tin nhắn, rồi bật cười lạnh lẽo. Bữa ăn gia đình ư? Khi tôi cần nhất, họ ở đâu? Bây giờ, khi tôi đã không còn thiết tha gì nữa, họ lại muốn diễn kịch. Tôi sẽ không bao giờ để họ thao túng tôi bằng những lời nói dối và những cử chỉ giả tạo đó.
Tôi quyết định không trả lời tin nhắn của mẹ. Tôi biết, sự im lặng của tôi sẽ khiến họ càng thêm lo lắng, càng thêm bối rối. Họ không thể hiểu được tôi đang nghĩ gì, và đó là lợi thế của tôi. Tôi sẽ không cho họ bất kỳ thông tin nào về kế hoạch của mình.
Một buổi tối, khi đang làm thêm ở tiệm bánh, tôi tình cờ nhìn thấy bố tôi đang đi qua đường. Ông mặc bộ vest lịch lãm, đi cùng một người phụ nữ trẻ đẹp. Họ cười nói vui vẻ, trông như một cặp đôi hạnh phúc. Tôi đứng lặng người, nhìn theo bóng lưng của họ.
Tôi không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc mà bố tôi dành cho cô ấy, điều mà ông chưa bao giờ dành cho tôi. Lòng tôi không cảm thấy ghen tị, chỉ có một sự trống rỗng và lạnh lẽo. Tôi nhận ra, ông có thể dành thời gian và tình cảm cho người khác, nhưng không bao giờ là tôi.
Cảnh tượng đó càng củng cố thêm quyết tâm của tôi. Họ có thể có một cuộc sống mới, một gia đình mới, nhưng họ sẽ không thể phủi tay trách nhiệm với tôi. Tôi sẽ khiến họ phải trả giá cho sự vô tâm của mình, cho những gì họ đã tước đoạt từ tôi.
Tôi quyết định đã đến lúc phải hành động. Tôi sẽ không chờ đợi thêm nữa. Tôi sẽ không để họ có cơ hội nào để thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi sẽ sử dụng tất cả những gì tôi đã tìm hiểu, tất cả những gì tôi đã thu thập được, để giáng một đòn mạnh mẽ vào họ.
Tôi về phòng trọ, lấy ra cuốn sổ tay và những bức ảnh chụp tài liệu. Tôi bắt đầu phác thảo một lá thư, một lá thư không chỉ là yêu cầu, mà là một lời cảnh báo, một lời đe dọa. Tôi sẽ gửi nó cho họ, và tôi sẽ không để họ có cơ hội nào để từ chối hay trì hoãn nữa.
Đó sẽ là một lá thư pháp lý, được soạn thảo cẩn thận, với những điều khoản rõ ràng, những bằng chứng không thể chối cãi. Tôi sẽ không chỉ đòi hỏi tài sản, tôi sẽ khiến họ phải đối mặt với những hậu quả pháp lý nghiêm trọng nếu họ không hợp tác. Tôi sẽ không chừa một đường lui nào cho họ.