Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi dành trọn đêm đó để soạn thảo lá thư pháp lý. Từng câu chữ đều được tôi cân nhắc kỹ lưỡng, sắc bén như lưỡi dao, không một từ nào thừa thãi hay mang tính cảm xúc. Tôi muốn lá thư này phải lạnh lùng, dứt khoát, khiến họ không thể lờ đi hay coi thường được nữa.
Tôi liệt kê rõ ràng những yêu cầu của mình, không chỉ là giấy cam kết chuyển nhượng tài sản, mà còn là một khoản tiền bồi thường cụ thể cho những năm tháng tôi phải tự lo liệu. Tôi đưa ra những bằng chứng mà tôi đã thu thập được, những chi tiết về các tài sản ẩn, về những giao dịch đáng ngờ.
Tôi cũng đề cập đến các điều khoản pháp lý liên quan đến việc bỏ bê con cái, đến việc trốn thuế, và đến những hậu quả mà họ có thể phải đối mặt nếu vụ việc này bị đưa ra ánh sáng. Tôi muốn họ hiểu rằng, tôi không chỉ đòi hỏi, tôi đang nắm giữ những con bài quan trọng có thể hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của họ.
Sáng hôm sau, tôi mang lá thư đến một văn phòng luật sư nhỏ mà chú Hùng đã giới thiệu. Đó là một văn phòng uy tín, chuyên xử lý các vụ án tranh chấp tài sản gia đình. Tôi muốn lá thư này được gửi đi một cách chính thức, với con dấu của luật sư, để tăng thêm sức nặng.
Luật sư, một người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc sảo, đọc lá thư của tôi. Bà gật gù liên tục, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Sau khi đọc xong, bà nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn thán phục: “Cô bé, cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Lá thư này có đủ sức nặng để khiến họ phải suy nghĩ đấy”.
Bà giải thích thêm về các bước tiếp theo, về khả năng họ sẽ phản ứng như thế nào, và về những điều tôi cần chuẩn bị cho một cuộc chiến pháp lý có thể xảy ra. Tôi lắng nghe một cách chăm chú, ghi nhớ từng lời. Tôi muốn mình hoàn toàn chủ động trong mọi tình huống.
Sau khi lá thư được gửi đi bằng đường bưu điện bảo đảm, tôi lại quay trở về cuộc sống thường nhật của mình, vẫn đi học, vẫn đi làm thêm. Nhưng trong lòng tôi, một ngọn lửa đã được nhóm lên. Tôi biết, bão tố sắp ập đến, và tôi đã sẵn sàng để đối mặt với nó.
Một vài ngày sau, điện thoại tôi reo liên tục. Đó là những cuộc gọi từ một số lạ, và tôi biết đó là họ. Tôi quyết định không bắt máy. Tôi muốn họ phải trải qua cảm giác chờ đợi, cảm giác bị bỏ rơi, giống như tôi đã từng trải qua.
Cuối cùng, mẹ tôi gửi một tin nhắn đầy giận dữ: “Con bé này, con đang làm cái trò gì vậy? Sao con lại gửi cái thứ giấy tờ vớ vẩn đó cho chúng ta? Con muốn hủy hoại gia đình này sao?”. Tôi chỉ đọc lướt qua, không một chút cảm xúc.
Bố tôi thì gọi điện cho chú Hùng, cố gắng tìm hiểu xem tôi đã làm những gì, ai đã giúp tôi. Chú Hùng chỉ trả lời một cách mập mờ, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tôi. Ông nói với bố tôi rằng, đây là chuyện riêng của tôi, và ông không có quyền can thiệp.
Tôi biết, họ đang hoảng loạn. Họ không ngờ rằng tôi lại có thể làm được điều này. Họ nghĩ rằng tôi chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, dễ dàng bị thao túng. Nhưng họ đã lầm, và bây giờ họ phải trả giá cho sự coi thường của mình.
Một buổi tối, khi tôi đang học bài, có tiếng gõ cửa phòng trọ. Tôi mở cửa và thấy bố mẹ tôi đang đứng trước mặt, vẻ mặt đầy căng thẳng. Họ không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt chất chứa sự giận dữ và thất vọng.
“Con đã làm quá rồi đấy, Thảo!” mẹ tôi lên tiếng trước, giọng bà run rẩy vì tức giận. “Con có biết con đã gây ra rắc rối lớn đến mức nào không? Những lời vu khống trong lá thư đó, con lấy từ đâu ra?”. Bà cố gắng phủ nhận mọi thứ.
Tôi bình thản trả lời: “Con không vu khống. Tất cả những gì con viết trong lá thư đều là sự thật, và con có bằng chứng đầy đủ. Hai người có thể kiểm tra lại”. Tôi không cho họ bất kỳ cơ hội nào để chối cãi hay lảng tránh.
Bố tôi nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi. “Con lấy những thông tin đó ở đâu? Ai đã xúi giục con làm những chuyện này?”. Ông cố gắng tìm ra một kẻ đứng sau, một người nào đó đã thao túng tôi. Ông không thể chấp nhận rằng tôi tự mình làm được những điều này.
Tôi chỉ cười nhạt: “Con tự mình làm. Con đã nói rồi, con không cần ai giúp đỡ. Hai người đã dạy con cách tự lực cánh sinh mà, đúng không?”. Lời nói của tôi như một mũi tên tẩm độc, găm thẳng vào sự tự mãn của họ.
Mẹ tôi thở hổn hển: “Con bé này, con muốn gì ở chúng ta? Con muốn phá nát gia đình này sao? Con muốn chúng ta mất hết tất cả sao?”. Bà bắt đầu diễn kịch, cố gắng khơi gợi lòng thương hại của tôi. Nhưng tôi đã quá quen với những chiêu trò này rồi.
“Con chỉ muốn những gì thuộc về con. Và con muốn hai người phải chịu trách nhiệm cho những gì đã gây ra” tôi lạnh lùng đáp lại. “Nếu hai người không muốn mất hết tất cả, thì hãy ký vào những tờ giấy đó. Đó là con đường duy nhất cho hai người”.
Bố tôi siết chặt tay, ông nói bằng giọng đe dọa: “Con nghĩ con có thể làm gì chúng ta? Bố là đội trưởng hình sự, mẹ là phó giám đốc bệnh viện. Chúng ta có đủ khả năng để khiến con phải hối hận vì những gì con đang làm”.
Tôi bật cười thành tiếng, một tiếng cười đầy khinh bỉ: “Con không sợ. Hai người đã từng bỏ rơi con khi con yếu đuối nhất. Bây giờ con đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Con không còn là đứa bé dễ bị bắt nạt nữa”. Tôi nhìn thẳng vào mắt họ, không chút sợ hãi.
Cuộc đối thoại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Họ cố gắng thuyết phục tôi, cố gắng đe dọa tôi, nhưng tôi vẫn kiên định, không hề nao núng. Tôi biết, đây là cuộc chiến về ý chí, và tôi sẽ không bao giờ đầu hàng.
Cuối cùng, bố tôi thở dài, vẻ mặt mệt mỏi: “Được rồi. Chúng ta sẽ gặp luật sư của con. Nhưng con phải hứa, sau khi mọi chuyện xong xuôi, con sẽ không làm phiền chúng ta nữa”. Ông cố gắng đặt ra điều kiện, nhưng tôi biết đó chỉ là một lời nói suông.
Tôi gật đầu: “Con sẽ không làm phiền hai người nữa, nếu hai người thực hiện đúng những gì đã hứa. Mọi chuyện sẽ kết thúc khi con đạt được điều mình muốn”. Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ đứng đó, nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.
Bố mẹ tôi rời đi, vẻ mặt vẫn còn đầy lo lắng và tức giận. Tôi biết, họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Họ sẽ tìm mọi cách để chống lại tôi, để bảo vệ tài sản và danh tiếng của mình. Nhưng tôi đã sẵn sàng cho cuộc chiến này.
Tôi gọi điện cho luật sư, thông báo về cuộc gặp sắp tới. Tôi dặn dò bà phải chuẩn bị kỹ lưỡng, phải cứng rắn, không được nhượng bộ bất cứ điều gì. Tôi muốn họ phải đối mặt với một bức tường thép, không thể xuyên thủng.
Kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy một tuần nữa. Tôi vẫn phải học bài, vẫn phải đi làm thêm. Nhưng trong lòng tôi, một sự bình tĩnh đáng sợ đã ngự trị. Tôi không còn cảm thấy lo lắng hay sợ hãi nữa. Tôi biết, tôi đang đi đúng hướng.
Tôi tin rằng, tôi sẽ thắng trong cuộc chiến này. Tôi sẽ không chỉ giành được tài sản, tôi sẽ giành được sự công bằng, sự tôn trọng mà tôi chưa bao giờ nhận được từ họ. Và tôi sẽ chứng minh cho họ thấy, đứa con gái mà họ đã bỏ rơi, giờ đây đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không thể bị đánh bại.