Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

“Cùng một nhà, mà phân rõ như vậy làm gì? Tiểu Vy, như thế thì mất vui quá.”

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ ăn sáng của mình.

Ăn xong, tôi chuẩn bị đi làm thì mẹ chồng bỗng gọi giật lại.

“Con đi rửa bát đi!”

Tôi quay đầu, chỉ vào bồn rửa nơi đầy bát đũa của họ.

“Mẹ, ai dùng thì người đó rửa, đó là nguyên tắc cơ bản.”

Nói xong, tôi đi giày rồi rời khỏi nhà.

Tôi có thể tưởng tượng sau khi tôi đi, trong nhà sẽ là một trận cuồng phong bão tố.

Nhưng tôi không quan tâm.

Đây là chiến trường do Giang Xuyên chọn, tôi chỉ đang thực hiện đúng luật chơi anh ta đề ra.

Buổi tối về nhà, đèn phòng khách không bật.

Trong bóng tối, chỉ có màn hình TV phát ra ánh sáng yếu ớt.

Bố chồng ngồi một mình trên ghế sofa, chăm chú xem một bộ phim chống Nhật, âm lượng mở rất to.

Mẹ chồng và Giang Xuyên không có ở đó.

Tôi không làm phiền, đi thẳng về phòng.

Một lúc sau, Giang Xuyên trở về, sắc mặt u ám.

Anh ta vừa bước vào đã chất vấn tôi.

“Lâm Vy, hôm nay em lại chọc giận mẹ anh à?”

Tôi đang đắp mặt nạ, không buồn để ý đến anh ta.

“Mẹ không ăn tối, nói là bị em làm tức no luôn. Còn nữa, cái tủ lạnh nhỏ đó là sao? Em đang đề phòng tụi anh à?”

Tôi gỡ mặt nạ xuống, nhìn anh ta.

“Giang Xuyên, trong thỏa thuận của chúng ta có ghi rõ, tài sản cá nhân là bất khả xâm phạm. Em chỉ đang bảo vệ tài sản của mình.”

“Nhưng đó là mẹ anh! Bà ấy sẽ ăn trộm đồ của em chắc?”

“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là—quy tắc phải áp dụng công bằng với tất cả mọi người.”

Anh ta bị tôi nói đến á khẩu, chỉ có thể tức tối đi tắm.

Tắm xong ra, anh ta thấy tôi đang dùng đồng hồ đo điện năng để đo công suất tiêu thụ của TV.

“Em lại đang làm gì vậy?”

Tôi ghi chép lại con số, không ngẩng đầu.

“Tính toán chi phí giải trí cá nhân của bố. Từ hôm nay, tiền điện của TV phòng khách sẽ do ông tự trả.”

Giang – Xuyên – mắt – đỏ – lên.

Anh ta lao đến, muốn giật cái máy đo điện trên tay tôi.

“Lâm Vy! Em đừng quá đáng quá vậy chứ!”

Tôi nghiêng người tránh nhẹ.

“Em chỉ đang thi hành chế độ Chia đôi. Nếu anh thấy quá đáng, chúng ta có thể chấm dứt thỏa thuận bất cứ lúc nào.”

Tôi nhìn anh ta, từng chữ từng chữ đều rõ ràng.

“Hoặc là, chấm dứt hôn nhân.”

Anh ta sững người, cánh tay giơ lên giữa không trung rồi dần buông xuống, bất lực.

Ngày qua ngày cứ thế trôi qua.

Căn nhà giống như chiến trường chia đôi rõ ràng.

Khu vực của tôi sạch sẽ không một hạt bụi, ngăn nắp chỉn chu.

Còn không gian chung mà họ chiếm dụng thì ngày càng bừa bộn.

Mẹ chồng bắt đầu dùng chiến tranh lạnh để đối phó tôi.

Bữa cơm bà nấu không bao giờ có phần của tôi.

Quần áo bà giặt, luôn “vô tình” bỏ sót đồ của tôi.

Nhưng tôi chẳng bận tâm.

Sau giờ làm, tôi tự nấu một bữa tối tinh tế, ăn xong lại dọn dẹp bếp núc sạch sẽ.

Đồ của tôi thì đem đi giặt khô ngoài tiệm.

Ngược lại, chính họ lại dần không chịu nổi.

Một hôm, có lẽ mẹ chồng thèm, nhìn miếng cá tuyết áp chảo thơm nức trên đĩa của tôi, không nhịn được lên tiếng.

“Ngày nào cũng gọi đồ ăn sẵn, ăn đến nhạt mồm rồi.”

Tôi không đáp.

Bà lại hỏi: “Cá này mua ở đâu vậy? Nhìn ngon thế.”

“Siêu thị nhập khẩu.”

“Bao nhiêu một cân?”

“Ba trăm hai.”

Mẹ chồng há hốc mồm, giọng cao vút lên.

“Đắt thế? Con đúng là tiêu tiền như nước! Giang Xuyên nhà ta kiếm tiền cực lắm đấy!”

Tôi đặt đũa xuống, nhìn bà.

“Mẹ, con dùng tiền của chính mình.”

Bà bị nghẹn họng, vẫn không cam tâm.

“Một mình ăn như thế, chẳng phải quá lãng phí sao?”

“Không lãng phí.”

Bố chồng chen vào: “Đúng đó, cùng một nhà mà ăn riêng như vậy coi sao được.”

Tôi bật cười.

“Bố, mẹ, nếu hai người cũng muốn ăn thì được thôi. Con có thể mua giúp, chi phí nguyên liệu tính đúng giá, cộng thêm 10% phí dịch vụ mua hộ và 30% phí nấu nướng.”

“Cái gì?” Mắt mẹ chồng như muốn lồi ra, “Nấu bữa cơm mà cũng tính tiền? Con định cướp à?”

“Mẹ ơi, đây là kinh tế thị trường. Thời gian và lao động của con có giá trị.”

Nói xong, tôi mặc kệ họ, tiếp tục thưởng thức bữa tối.

Tối hôm đó, Giang Xuyên lại tìm tôi.

“Tiểu Vy, em đừng như vậy nữa được không? Bố mẹ anh đã lớn tuổi rồi, em thương họ một chút không được à?”

“Giang Xuyên, cuộc hôn nhân của chúng ta xây dựng trên nền tảng Chia đôi, không phải trên lòng thương hại.”

Tôi nhìn anh ta, thấy thật nực cười.

“Lúc trước chính anh là người hô hào độc lập, bình đẳng. Giờ lại quay ra nói tình cảm, nói chữ hiếu. Anh không thấy mình mâu thuẫn sao?”

Anh ta im lặng.

Bởi vì anh biết tôi nói đúng.

Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã là một cuộc giao dịch.

Anh ta dùng chế độ Chia đôi để tránh né trách nhiệm tài chính của người đàn ông trong hôn nhân truyền thống.

Còn tôi, bị thu hút bởi vẻ ngoài và cái gọi là quan niệm hôn nhân cấp tiến của anh ta.

Giờ đây, anh muốn đơn phương xé bỏ thỏa thuận, hưởng quyền lợi mà không thực hiện nghĩa vụ?

Đời này làm gì có chuyện dễ dàng đến vậy?

Mâu thuẫn thật sự bùng nổ khi mẹ chồng cố dùng máy giặt của tôi để giặt… đồ lót của bà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương