Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Tôi nhướn mày, ra hiệu bảo anh nói tiếp.

“Em ở nhà nhiều hơn anh, việc dọn dẹp, nấu nướng chủ yếu là em làm — như vậy không công bằng.”

Khi nói những lời đó, anh ta đầy vẻ chính nghĩa.

Hoàn toàn quên mất từ khi bố mẹ anh dọn vào, tôi đã không hề động tay vào khu vực chung.

Cũng quên rằng đồ ăn tôi nấu chưa từng có phần của họ.

Tôi không cãi.

Tôi gật đầu: “Được. Vậy mình lập bảng giá trị lao động gia đình.”

Tôi mở laptop ngay trước mặt anh, tạo một văn bản mới.

Quét và lau nhà: tính theo diện tích, 5 tệ/m²

Dọn bếp (bao gồm hút mùi, bếp): 200 tệ/lần

Dọn nhà vệ sinh: 100 tệ/lần

Nấu ăn: tùy độ phức tạp, mỗi món từ 20–100 tệ, chi phí nguyên liệu tính riêng

Rửa bát: 20 tệ/lần

Tôi liệt kê hơn 20 mục, mỗi mục đều có đơn giá rõ ràng, tham khảo từ giá dịch vụ giúp việc trên thị trường.

Giang Xuyên nhìn bảng giá mà mặt biến sắc.

“Em… sao không đi cướp cho rồi?!”

Câu nói này — quen lắm rồi.

Tôi cười.

“Đắt quá à? Không sao, anh làm đi, em trả công cho anh.”

Anh ta câm nín.

Bảo anh — một người đàn ông — mỗi ngày tan làm về giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp… còn khó hơn g.i.ế.c anh ta.

Cuối cùng, chúng tôi đi đến thỏa thuận.

Việc nhà thuê người làm — chi phí chia đôi.

Từ đó, mỗi tuần đều có cô giúp việc đến dọn nhà sạch bong kin kít.

Tôi hoàn toàn được giải phóng.

Mỗi ngày tan làm chỉ cần nấu phần cơm cho mình, ăn xong rửa bát của mình, thế là xong.

Bố mẹ chồng nhìn người giúp việc tất bật trong nhà, ánh mắt đầy phức tạp.

Họ có lẽ không hiểu nổi — tại sao sống chung trong một gia đình… lại thành ra như vậy.

Nhưng cú sốc thật sự — vẫn còn ở phía sau.

Bố chồng tôi bị cao huyết áp, cần phải uống thuốc lâu dài.

Trước đây ở quê, ông chỉ cần đến trạm y tế cộng đồng lấy thuốc, có thể được bảo hiểm chi trả phần lớn.

Nhưng đến thành phố này, nơi đất khách quê người, bảo hiểm y tế vẫn chưa chuyển kịp.

Hôm đó, thuốc của ông hết.

Ông bảo Giang Xuyên đi mua giúp.

Đúng hôm đó Giang Xuyên phải làm thêm, nên đưa thẻ bảo hiểm và tiền cho tôi, nhờ tôi đi thay.

Tôi đồng ý.

Tôi đến một bệnh viện tư nhân, đăng ký khám với bác sĩ chuyên khoa.

Bác sĩ kê cho bố chồng tôi một đống thuốc nhập khẩu, nói là hiệu quả cao, ít tác dụng phụ.

Tôi quẹt thẻ thanh toán, tổng cộng hơn hai nghìn tệ.

Buổi tối, tôi đưa thuốc và hóa đơn cho Giang Xuyên.

Khi thấy con số trên hóa đơn, mắt anh ta suýt thì lòi ra ngoài.

“Sao mà đắt thế! Em đi bệnh viện gì vậy?”

“Bệnh viện tư nhân tốt nhất.” Tôi nhàn nhạt đáp, “Sức khỏe của bố là quan trọng nhất, dĩ nhiên phải dùng thuốc tốt nhất.”

“Nhưng… nhưng mà thuốc này không được bảo hiểm chi trả mà!”

“Ồ, em quên mất.” Tôi giả vờ bừng tỉnh, “Nhưng không sao, dù sao chúng ta cũng theo chế độ Chia đôi, số tiền này mỗi người chia một nửa, anh chuyển cho em một nghìn là được.”

Giang Xuyên nhìn tôi, môi run rẩy mãi, không thốt ra được một lời.

Anh ta biết, tôi cố ý.

Nhưng — anh ta không có bằng chứng.

Đành phải tự nhận xui xẻo, chuyển khoản cho tôi.

Từ đó về sau, bố mẹ chồng không còn dám nhờ tôi làm bất cứ việc gì.

Họ thà chạy đôn chạy đáo, cũng không muốn bị tôi “chém” thêm lần nữa.

Ngôi nhà chìm vào một trạng thái cân bằng kỳ lạ.

Tôi, Giang Xuyên, cùng bố mẹ chồng — như bốn người xa lạ cùng thuê nhà sống chung.

Cùng một không gian, nhưng mạnh ai nấy sống, không ai can thiệp ai.

Hóa đơn — trở thành hình thức duy nhất để chúng tôi giao tiếp.

Mỗi cuối tháng, tôi sẽ gửi một bảng Excel chi tiết vào nhóm chat gia đình.

Tiền thuê nhà, điện nước, gas, internet, phí quản lý, phí giúp việc…

Mỗi khoản, đều rõ ràng rành mạch.

Giang Xuyên và bố mẹ anh ta sẽ lặng lẽ chuyển phần của mình cho tôi.

Không cãi cọ, không than phiền.

Chỉ có sự im lặng… như chết.

Tôi từng nghĩ, cuộc sống như vậy sẽ cứ thế tiếp diễn mãi.

Cho đến một ngày — mẹ chồng ngã bệnh.

Viêm dạ dày cấp tính, nôn mửa tiêu chảy không ngừng, rất nghiêm trọng.

Giang Xuyên lập tức đưa bà vào bệnh viện trong đêm.

Hôm sau, với hai quầng thâm dưới mắt, anh ta đến tìm tôi.

“Tiểu Vy, công ty anh có một dự án khẩn cấp, phải đi công tác một tuần. Mẹ anh… em có thể giúp trông chừng một chút không?”

Giọng anh ta mang theo chút khẩn cầu.

Tôi nhìn anh, không trả lời ngay.

Anh bắt đầu sốt ruột.

“Tiền thuốc men, phí chăm sóc, tất cả do anh lo, được không? Anh về sẽ thanh toán cho em!”

Tôi gật đầu.

“Được.”

Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, ngay trước mặt anh ta, soạn một bản “Hợp đồng chăm sóc tạm thời cho thành viên gia đình.”

Trong đó, quy định rõ ràng nội dung công việc của tôi:

Chuẩn bị ba bữa mỗi ngày, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng.

Nhắc nhở bệnh nhân uống thuốc đúng giờ.

Xử lý các tình huống khẩn cấp và thông báo cho thân nhân kịp thời.

Và thù lao của tôi:

Phí chăm sóc: 500 tệ/ngày

Tiền công do nghỉ việc: 1.000 tệ/ngày (tính theo lương ngày của tôi)

Chi phí đi lại, điện thoại: thanh toán theo hóa đơn thực tế

Cuối hợp đồng, tôi thêm một điều khoản:

“Nếu trong thời gian cung cấp dịch vụ, bên A (Giang Xuyên) gây ra để bên B (tôi) bị thành viên trực hệ (bệnh nhân) lăng mạ hoặc tấn công bằng hành vi/lời nói, bên B có quyền chấm dứt dịch vụ ngay lập tức, không hoàn tiền, và giữ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”

Tôi đưa bản hợp đồng cho Giang Xuyên.

“Ký tên đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương