Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJ1fMxu
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta nhìn bản hợp đồng, tay run lên.
“Lâm Vy, em… em nhất định phải làm đến mức này sao?”
“Anh em ruột còn rạch ròi, huống gì là vợ chồng.” Tôi đáp lại bằng chính câu nói anh ta từng thích nhất, “Ký xong em sẽ vào viện. Không ký, thì giờ anh có thể đặt vé máy bay.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tức giận, nhục nhã và bất lực.
Cuối cùng, anh ta vẫn cầm bút, ký tên.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy nơi khóe mắt anh, có ánh lệ lấp lánh.
Tôi chăm sóc mẹ chồng trong bệnh viện suốt một tuần — hết lòng hết sức.
Ba bữa ăn đều do tôi đích thân nấu, thanh đạm, đầy đủ dinh dưỡng.
Tôi dìu bà đi vệ sinh, lau người, thậm chí khi bà nôn mửa, tôi vẫn thản nhiên dọn dẹp.
Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi rất phức tạp.
Chắc bà không hiểu nổi, cô con dâu lạnh lùng ở nhà, vì sao lại đột nhiên trở nên “hiền thục” đến vậy.
Bà mấy lần định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Tôi cũng không chủ động bắt chuyện.
Giữa chúng tôi, chỉ có những lời giao tiếp cơ bản nhất:
“Đến giờ uống thuốc rồi.”
“Uống nước đi.”
“Muốn đi vệ sinh không?”
Ngoài ra, không còn gì khác.
Một tuần sau, Giang Xuyên trở về.
Mẹ chồng cũng được xuất viện.
Về đến nhà, tôi đặt bản hóa đơn dày cộp cùng hợp đồng có chữ ký trước mặt Giang Xuyên.
“Tổng cộng: 10.865,3 tệ.”
Anh ta nhìn con số đó, im lặng rất lâu.
Sau đó, không nói một lời, chuyển tiền cho tôi.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau to từ phòng bên cạnh.
Là bố mẹ chồng đang tranh cãi với Giang Xuyên.
Tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ nghe tiếng mẹ chồng khóc nức nở, và tiếng bố chồng gào giận dữ.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, cửa phòng của bố mẹ chồng đã mở toang.
Trong phòng — trống rỗng.
Họ đã đi.
Đi không một lời từ biệt, không để lại dấu vết nào.
Chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn ăn — là Giang Xuyên viết:
“Anh đưa họ về quê rồi.”
Tôi nhìn tờ giấy ấy, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Kết cục này, tôi đã lường trước từ lâu.
Ba ngày sau, Giang Xuyên mới trở lại.
Anh ta gầy đi, ít nói hẳn.
Ngồi đối diện tôi, anh ta nhìn tôi, nói:
“Lâm Vy, bố mẹ anh nói, cả đời này… họ không muốn gặp lại em nữa.”
Tôi gật đầu.
“Tốt.”
“Họ nói… em không phải người — mà là ma quỷ.”
Tôi bật cười.
“Em chỉ là người biết tuân thủ quy tắc.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
“Em đã làm gì… sao họ lại sợ em đến vậy?”
Tôi lấy điện thoại, gửi cho anh ta bản “Kế hoạch phục hồi sau nhập viện” mà tôi đã lập cho mẹ chồng.
Trên đó ghi chi chít:
“6:00 sáng: dậy, đo nhiệt độ, huyết áp.”
“6:30: rửa mặt, hỗ trợ đi vệ sinh, ghi lại số lần, màu sắc, trạng thái phân.”
“7:00: ăn sáng. Cháo kê loãng 50g, ăn trong vòng 15 phút.”
“8:00: uống thuốc A, B, C.”
“9:00–11:00: nằm nghỉ, mỗi 30 phút phải xoay người một lần để phòng lở loét.”
“11:30: ăn trưa. Thức ăn bán lỏng: cá xay 30g, rau xay 50g.”
“…”
Toàn bộ kế hoạch được thiết kế chính xác đến từng phút, nghiêm ngặt đến từng miligam.
Còn khắt khe hơn cả quân đội.
Giang Xuyên nhìn bản kế hoạch ấy, sắc mặt dần trắng bệch.
Cuối cùng, anh ta hiểu — bố mẹ mình đã trải qua điều gì.
Đó không phải chăm sóc — mà là giám sát.
Là biến con người thành một cái máy cần được bảo trì chính xác, không có tình cảm, chỉ còn lại quy tắc và dữ liệu lạnh lẽo.
“Em chỉ…” — tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói —
“đang thực hiện đúng theo thỏa thuận của chúng ta.”
“Chia đôi.”
Anh ta ngồi bệt xuống ghế, như thể bị rút hết sức lực.
Điều khiến bố mẹ anh bỏ chạy — không phải tôi.
Mà chính là cái lồng “Chia đôi” mà anh ta tự tay dựng nên và tự hào.
Chúng tôi cuối cùng đã ly hôn.
Quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Phân chia tài sản đơn giản: bán nhà, chia đôi.
Không cãi nhau, không kéo dài.
Chúng tôi bình tĩnh như đang làm một thủ tục chẳng liên quan gì đến mình.
Ngày nhận được giấy ly hôn, Giang Xuyên nói với tôi:
“Lâm Vy, đôi lúc anh nghĩ… nếu lúc trước em không đồng ý chế độ Chia đôi, liệu chúng ta bây giờ sẽ ra sao?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc đáp:
“Nếu thế thì chúng ta đã không kết hôn ngay từ đầu.”
Anh ta sững người.
Đúng vậy. Nếu tôi không phải là cô gái “ngu ngốc” chịu chấp nhận Chia đôi, thì anh ta đâu chọn tôi.
Thứ anh ta muốn chưa từng là một người bạn đời bình đẳng.
Mà là một “công cụ sống” — bị trói buộc bằng quy tắc, không cần anh ta phải trả giá.
Tiếc rằng — anh chọn sai người rồi.
Về sau, tôi nghe nói Giang Xuyên có quen một cô bạn gái mới.
Cô gái ấy không đòi hỏi Chia đôi, rất truyền thống, một lòng muốn gả cho anh ta, sinh con đẻ cái cho anh.
Bố mẹ Giang Xuyên rất vui.
Nhưng không lâu sau, họ chia tay.
Vì cô gái phát hiện — tuy Giang Xuyên ngoài mặt không nhắc đến Chia đôi, nhưng bản chất tính toán, keo kiệt của anh ta thì vẫn y nguyên.
Anh ta nhớ cả việc cô ấy dùng dư một tờ khăn giấy, càm ràm việc cô gọi trà sữa quá đắt.
Cô ấy nói, bên cạnh anh ta — không giống yêu đương, mà giống như làm từ thiện.
Từ đó về sau — Giang Xuyên cứ độc thân mãi.
Anh ta nổi tiếng trong giới chúng tôi.
Ai cũng gọi anh là “Tên thần kinh Chia đôi” sau lưng.
Còn tôi, sống một mình rất ổn.
Tôi chuyển sang căn hộ nhỏ hơn, nuôi một chú mèo.
Tôi chăm chỉ làm việc, sống hết mình.
Tôi đi nhiều nơi, gặp nhiều người thú vị.
Ánh nắng, bãi biển, và những anh chàng ngoại quốc đẹp trai…
Cuộc sống mà — quan trọng nhất là dám đập đi làm lại từ đầu.
Còn Giang Xuyên và cái “chế độ Chia đôi” của anh ta?
Tôi đã ném nó xuống Thái Bình Dương từ lâu rồi.
HẾT.