Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhaNW5w2a
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn pha lê rực rỡ đổ xuống khán phòng, nhuộm một màu vàng óng lên hàng trăm gương mặt rạng rỡ. Tiếng nhạc du dương của bản giao hưởng tình yêu vang vọng, hòa cùng tiếng xì xào chúc tụng từ những vị khách mời sang trọng. Tôi đứng đó, trong chiếc váy cưới lộng lẫy được thiết kế riêng, trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây rồi, khoảnh khắc tôi hằng mơ ước, khoảnh khắc tôi sẽ chính thức trở thành vợ của Minh Quân, người đàn ông tôi yêu hơn cả sinh mệnh.
Minh Quân đứng cạnh tôi, bộ vest đen lịch lãm càng tôn lên vẻ điển trai, phong độ của anh. Nụ cười của anh dịu dàng, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương khi anh nhìn tôi. Chúng tôi vừa trao cho nhau lời thề nguyện thiêng liêng nhất, những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc, mãi mãi bên nhau. Giờ phút này, cả thế giới dường như thu lại chỉ còn hai chúng tôi, giữa vòng xoáy của tình yêu và hạnh phúc vĩnh cửu.
Cha xứ mỉm cười hiền hậu, ra hiệu cho chúng tôi trao nhẫn cưới. Tôi run rẩy đưa tay, cầm lấy chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh, cẩn thận lồng vào ngón áp út của Minh Quân. Chiếc nhẫn vừa vặn, như thể sinh ra là để thuộc về anh, để đánh dấu chủ quyền của tình yêu chúng tôi. Một cảm giác ấm áp, bình yên lan tỏa khắp cơ thể tôi, một sự xác nhận cho tất cả những gì chúng tôi đã cùng nhau vun đắp suốt bao năm qua.
Tôi ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn nước vì xúc động. Anh mỉm cười dịu dàng, đưa tay định cầm lấy chiếc nhẫn của tôi, nhưng đúng lúc ấy, một tiếng “ting” lớn vang lên. Màn hình LED khổng lồ phía sau lưng chúng tôi, nơi đang trình chiếu những hình ảnh lãng mạn của cả hai, đột ngột vụt tắt. Khán phòng bỗng chốc chìm vào một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng xì xào tò mò của khách mời.
Một tấm ảnh lớn bất ngờ hiện ra trên màn hình, chiếm trọn tầm nhìn của tất cả mọi người. Đó là một bức ảnh chụp Minh Quân, anh đang ôm chặt một cô gái khác trong vòng tay. Đôi mắt anh, đôi mắt từng nhìn tôi đắm đuối, giờ đây lại dịu dàng, đắm say đến lạ khi anh nhìn cô gái ấy. Cô gái ấy, không ai khác ngoài Linh San, mối tình đầu của anh, người từng bị gia đình anh phản đối gay gắt đến mức phải rời xa nhau.
Cả khán phòng bỗng chốc vỡ òa trong tiếng xôn xao, bàn tán. Tiếng ồn ào như những mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào trái tim tôi. Hơi thở tôi nghẹn lại, lồng n.g.ự.c đau nhói. Tôi đứng đó, cứng người, hai má nóng bừng, cảm giác như mình đang bị nung chảy trong lửa. Toàn thân tôi run rẩy, mọi giác quan dường như tê liệt, chỉ còn lại sự bàng hoàng và một nỗi đau thấu tận xương tủy.
Chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc ấy, một bóng dáng trong bộ váy cưới trắng muốt, lộng lẫy không kém gì chiếc váy của tôi, thướt tha bước lên sân khấu. Từng bước đi của cô ta đầy kiêu hãnh, tự tin, như thể sân khấu này, buổi lễ này, tất cả đều thuộc về cô ta. Cô ta không ngần ngại, không chút e dè, tiến thẳng về phía chúng tôi, về phía người đàn ông đang là chú rể của tôi.
Minh Quân buông tay tôi, bàn tay anh vừa rồi còn nắm chặt lấy tay tôi, giờ đây lại lạnh lùng rời đi. Ánh mắt anh không rời khỏi cô ta nửa bước, như thể một nam châm vô hình đang hút chặt lấy tầm nhìn của anh. Tôi bối rối, định giữ tay anh lại, một hành động vô thức để níu kéo chút gì đó còn sót lại. Thế nhưng, anh lại hất tay tôi ra, như thể tôi là một vật cản, một người thừa thãi trong bức tranh hoàn hảo của anh và cô ta.
Cú hất tay ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, đánh thức tôi khỏi cơn mê muội. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần mà tôi đang phải chịu đựng. Tôi nhìn anh, nhìn Linh San, và rồi nhìn lại chính mình, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, giờ đây lại trở thành một trò hề, một vở kịch bi hài giữa chốn đông người. Mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc xoay tròn, chao đảo.
Linh San mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự sắc bén, đứng giữa sân khấu. Giọng nói cô ta trong trẻo, nhưng từng lời thốt ra lại như những lưỡi d.a.o cứa vào tim tôi: “Minh Quân, em cho anh cơ hội cuối cùng. Là em, hay là cô ấy?” Câu hỏi đó vang vọng khắp khán phòng, xoáy sâu vào tâm can tôi, khiến tôi như muốn gục ngã ngay tại chỗ. Tôi mong chờ, tôi cầu nguyện, dù chỉ một chút do dự, một chút lưỡng lự từ anh.
Nhưng không. Không chút do dự, không chút đắn đo, Minh Quân tiến tới, nắm chặt lấy tay Linh San. Bàn tay anh, vừa rồi còn lồng nhẫn cho tôi, giờ đây lại siết chặt lấy bàn tay cô gái kia. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sức nặng ngàn cân đè nén lên tim tôi: “Anh chọn em, San à.” Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, xé toạc mọi hy vọng, mọi niềm tin mà tôi đã từng đặt vào anh.
Trước ánh mắt sửng sốt của hàng trăm khách mời, anh cầm lấy chiếc nhẫn cưới – chiếc nhẫn lẽ ra là của tôi, chiếc nhẫn tôi đã tự tay chuẩn bị, lựa chọn từng chi tiết nhỏ nhất – và đeo vào tay Linh San. Hành động ấy, dứt khoát và tàn nhẫn đến không ngờ, khiến tôi c.h.ế.t lặng. Không gian như ngừng lại, thời gian như đóng băng. Tôi đứng đó, trơ trọi, như một bức tượng đá giữa biển người.
Bạn bè tôi, những người luôn yêu thương và ủng hộ tôi, bỗng chốc phẫn nộ. Họ đứng dậy, ném những bó hoa cưới đang cầm trên tay về phía Minh Quân và Linh San. Tiếng la ó, tiếng phản đối vang lên khắp nơi, nhưng anh chỉ ôm chặt cô ta vào lòng. Anh thì thầm vào tai cô ta, một lời thì thầm mà tôi, dù đứng cách đó không xa, vẫn có thể nghe rõ mồn một: “Anh sẽ giải quyết mọi thứ. Em chỉ cần xinh đẹp, chờ ngày chính thức làm vợ anh.”
Tôi đứng đó, trong bộ váy cưới lộng lẫy, từng là biểu tượng của hạnh phúc, giờ đây lại biến thành một tấm màn che giấu sự sỉ nhục. Tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Tôi tháo đôi giày cao gót đang xiết chặt lấy đôi chân đau nhức, vứt chúng sang một bên. Chiếc váy cưới trắng muốt, nặng nề, quệt dài trên nền gạch hoa cương, nhưng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chạy, chạy như điên ra khỏi khán phòng, bỏ lại phía sau tất cả những ánh mắt thương hại, những lời bàn tán xì xào, và cả trái tim tan nát của chính mình.
Tôi chạy xuống tầng hầm, tiếng gót chân trần va vào nền đá lạnh lẽo vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nước mắt tôi giàn giụa, nhòe nhoẹt tầm nhìn. Tôi không biết mình đang đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi nơi địa ngục này. Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng, màu đen bóng loáng – Vinfast President – trượt tới, dừng lại ngay trước mặt tôi. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Là Anh Khoa, CEO của công ty nơi tôi và Minh Quân cùng làm việc. Anh là một người đàn ông lạnh lùng, ít nói, luôn toát ra một vẻ uy quyền và xa cách. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này. Anh nhìn thấy tôi, đôi mày rậm khẽ cau lại, ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, chiếc váy cưới nhàu nát, khuôn mặt lem luốc nước mắt.
Anh nói, giọng điệu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa chút gì đó tò mò: “Lam Vy? Sao em lại ở đây? Tôi còn tưởng mình đến trễ buổi lễ.” Tôi lau nước mắt bằng tay áo, giọng nghẹn ngào, run rẩy đến mức khó có thể thốt thành lời. Cổ họng tôi khô khốc, mỗi hơi thở đều mang theo vị đắng chát của nỗi đau. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Tôi nói, gần như thì thầm: “Anh Khoa… đám cưới tan rồi. Minh Quân đổi cô dâu… ngay trên sân khấu.” Anh Khoa sững người, đôi mắt anh mở to, nhưng không tỏ ra quá ngạc nhiên như tôi mong đợi. Dường như anh đã biết trước điều gì đó, hoặc đã từng chứng kiến những chuyện tương tự. Sau một hồi im lặng, anh nhún vai, một hành động bất ngờ mà tôi chưa từng thấy ở anh. Anh nói, nửa như đùa, nửa như thật, nhưng lại mang theo một sức nặng đến lạ: “Gã đó không xứng. Nếu em muốn, làm vợ tôi đi.”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt sưng húp vì khóc nhìn anh. Tôi tưởng mình nghe nhầm, hay là do nỗi đau quá lớn đã khiến tôi mất trí. Anh Khoa – người đàn ông lạnh lùng nhất công ty, thần tượng của cả phòng kế hoạch, người mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ nhưng không dám đến gần – vừa… cầu hôn tôi? Ngay tại đây, ngay lúc này, sau khi tôi vừa bị sỉ nhục một cách tàn nhẫn nhất? Tôi bật cười trong nước mắt, một nụ cười chua chát và đầy cay đắng. Tôi nói: “Anh đang đùa em à?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt anh nghiêm túc đến lạ. Không có một chút vui đùa nào trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Anh nói, giọng điệu kiên định: “Không. Anh đang thiếu một người vợ. Em có sẵn lòng ứng tuyển không?” Câu nói ấy, không chút tình cảm, nhưng lại mang theo một sự chân thành đến bất ngờ. Tôi cắn môi, nghẹn lời, bao uất ức trong lòng bỗng chốc tuôn trào như một con đê vỡ. Mọi nỗi đau, sự nhục nhã, sự cô đơn, tất cả đều hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão tố trong lòng tôi.
Tôi nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm: “Được. Em đồng ý.” Đó không phải là một lời đồng ý cho tình yêu, mà là một lời đồng ý cho sự thoát ly, cho một cơ hội để đứng dậy, để trả thù. Anh bước lại gần, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má tôi bằng ngón cái. Cử chỉ ấy, tuy nhỏ bé, nhưng lại mang theo một sự dịu dàng hiếm thấy ở người đàn ông này. Anh nói: “Thay đồ đi. Trước khi thành cô dâu thật sự của anh, em nợ bản thân một ly rượu chia tay.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ lấy quần áo trong xe của anh và bước vào phòng thay đồ gần đó. Căn phòng lạnh lẽo, nhưng tôi cảm thấy một tia hy vọng le lói trong màn đêm tuyệt vọng. Lúc ấy, điện thoại tôi reo lên, tiếng chuông chói tai cắt ngang sự tĩnh lặng. Là mẹ. Giọng mẹ hốt hoảng, lo lắng đến tột độ: “Mẹ gọi con mấy chục cuộc rồi! Vy ơi, con ở đâu? Cả nhà đang phát điên lên tìm con!”