Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng mẹ qua điện thoại như một mũi kim châm vào vết thương lòng tôi, khiến tôi giật mình khỏi cơn mê man. Giọng mẹ đầy hoảng loạn, xen lẫn tiếng khóc nấc nghẹn của bố và tiếng la ó của những người thân khác. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu, hít vào vị lạnh lẽo của không khí và thở ra tất cả những nỗi uất ức đang cuộn trào trong lồng ngực. Tôi không muốn mẹ biết chuyện này qua điện thoại, không muốn bà phải đau lòng thêm nữa. Đây là nỗi nhục của riêng tôi, tôi phải tự mình gánh chịu.
Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang vắt trên ghế, giờ đây đã nhàu nát và vấy bẩn. Nó giống như cuộc đời tôi lúc này, tan hoang và không thể hàn gắn. Tôi biết, gia đình tôi đang rất lo lắng, đặc biệt là mẹ. Bà luôn đặt mọi hy vọng, mọi tình yêu thương vào cuộc hôn nhân này. Bà đã từng nói, Minh Quân là định mệnh của tôi, là người đàn ông hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp. Giờ đây, tất cả đã sụp đổ không thương tiếc.
Tôi đưa điện thoại lên tai, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy quá nhiều: “Con đây mẹ. Con… con đang ở ngoài một chút. Con không sao đâu.” Giọng tôi lạc đi, yếu ớt như một ngọn nến trước gió. Mẹ tôi không tin, tôi biết điều đó. Bà là người hiểu tôi nhất, bà sẽ nhận ra ngay sự bất ổn trong giọng nói của tôi. Tiếng bà thét lên: “Không sao cái gì! Cả nhà đang nháo nhào lên đây! Con ở đâu, mẹ đến đón con! Con nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Tôi cắn chặt môi, vị mặn chát của m.á.u lan tỏa trong khoang miệng. Tôi không thể nói ra sự thật, không thể kể lại cảnh tượng Minh Quân đã sỉ nhục tôi trước mặt hàng trăm người. Tôi không muốn mẹ phải chứng kiến cảnh con gái mình bị chà đạp, bị vứt bỏ như một món đồ chơi cũ. Tôi không muốn bà phải chịu đựng nỗi đau này cùng tôi. Tôi chỉ muốn giữ lại chút phẩm giá cuối cùng, dù nó mong manh đến đâu.
Tôi nhìn ra cửa phòng thay đồ, nơi Anh Khoa đang đứng đợi. Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại có một sự quan tâm khó hiểu. Anh không thúc giục, không ép buộc tôi. Anh chỉ đứng đó, như một cái bóng cao lớn, vững chãi, sẵn sàng che chở. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một tia ấm áp len lỏi qua sự lạnh lẽo của tâm hồn. Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất để tôi thoát khỏi vũng lầy này, để tôi có thể đứng dậy và đối mặt với thế giới.
Tôi nói với mẹ, giọng nói kiên quyết hơn một chút: “Mẹ đừng lo. Con không sao thật. Con… con đang ở với Anh Khoa, sếp của con. Anh ấy sẽ đưa con về.” Tôi biết, việc nhắc đến Anh Khoa sẽ khiến mẹ tôi yên tâm phần nào. Dù sao, anh ấy cũng là một người có địa vị, được kính trọng. Ít nhất, mẹ sẽ không nghĩ rằng tôi đang một mình lang thang ngoài đường, gặp nguy hiểm.
Đầu dây bên kia, tiếng mẹ bỗng chốc im bặt. Sau vài giây im lặng, mẹ hỏi, giọng có vẻ ngạc nhiên: “Anh Khoa nào? Là giám đốc của con à? Sao con lại ở với nó?” Tôi không trả lời, chỉ hít một hơi thật sâu. Tôi biết, việc tôi đồng ý lời cầu hôn bất ngờ của Anh Khoa là một quyết định điên rồ, một hành động bốc đồng. Nhưng vào lúc đó, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần một lối thoát, cần một cái cớ để tiếp tục sống, để không gục ngã hoàn toàn.
Tôi nói, giọng tôi đã bình tĩnh hơn: “Vâng. Mẹ đừng lo lắng. Con sẽ về nhà ngay. Mẹ cứ nói với mọi người là con hơi mệt, con xin lỗi vì đã để buổi lễ bị gián đoạn.” Tôi cúp máy, không để mẹ kịp hỏi thêm. Tôi không muốn nói dối mẹ, nhưng tôi không còn cách nào khác. Sự thật quá tàn nhẫn, quá đau đớn để có thể thốt ra thành lời. Tôi phải bảo vệ mẹ, dù chỉ là khỏi sự thật nghiệt ngã này.
Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt tôi tái nhợt, đôi mắt sưng húp, tóc tai rũ rượi. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi đã biến thành một đống vải bùng nhùng, lấm lem bụi bẩn. Tôi cởi nó ra một cách không thương tiếc, như thể đang lột bỏ một lớp da cũ kỹ, một cái kén của quá khứ đau buồn. Tôi mặc bộ đồ mà Anh Khoa đã chuẩn bị cho tôi, một chiếc quần jean và áo phông đơn giản. Nó thoải mái, nhưng lại khiến tôi cảm thấy trần trụi và yếu đuối hơn bao giờ hết.
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, Anh Khoa vẫn đứng đó, kiên nhẫn đợi tôi. Anh không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho tôi lên xe. Tôi bước vào xe, ngồi xuống ghế phụ. Chiếc xe Vinfast President sang trọng, nội thất da cao cấp, mùi hương lịch lãm tỏa ra từ điều hòa. Mọi thứ xung quanh đều toát lên vẻ đẳng cấp, đối lập hoàn toàn với tâm trạng tan hoang của tôi. Anh Khoa khởi động xe, chiếc xe lướt đi êm ái trên đường.
Anh không hỏi thêm bất cứ điều gì về chuyện vừa xảy ra. Anh chỉ bật một bản nhạc nhẹ nhàng, du dương. Sự im lặng của anh, trong khoảnh khắc đó, lại trở thành một sự an ủi kỳ lạ. Tôi không cần những lời an ủi sáo rỗng, không cần những câu hỏi tò mò. Tôi chỉ cần sự bình yên, dù chỉ là tạm thời, để có thể sắp xếp lại mớ hỗn độn trong tâm trí mình. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua nhanh chóng, như cuộc đời tôi đang vụt qua trước mắt.
Anh Khoa bất ngờ lên tiếng, giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng lại có một sự chắc chắn đến lạ: “Chúng ta sẽ không về nhà em ngay bây giờ.” Tôi quay sang nhìn anh, khó hiểu. Anh tiếp lời, ánh mắt anh tập trung vào con đường phía trước: “Em cần một nơi để bình tâm. Và chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về ‘lời cầu hôn’ vừa rồi.” Tôi gật đầu, không phản đối. Anh nói đúng, tôi cần một không gian khác, tách biệt hoàn toàn khỏi những gì vừa xảy ra. Tôi không thể về nhà và đối mặt với gia đình ngay lúc này.
Chiếc xe dừng lại trước một quán bar sang trọng, nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh. Âm nhạc jazz du dương vọng ra, ánh đèn vàng lờ mờ tạo nên một không khí ấm cúng, riêng tư. Anh Khoa mở cửa xe cho tôi, và tôi bước xuống. Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi khách sạn, tôi cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình bên trong, nhưng tôi tin rằng, ít nhất, mình sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt thương hại hay những lời xì xào bàn tán.
Chúng tôi chọn một góc khuất, ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái. Anh Khoa gọi hai ly whisky, không hỏi ý kiến tôi. Anh đưa cho tôi một ly, ly còn lại anh đặt xuống bàn. Tôi nhìn ly rượu màu hổ phách, lòng ngổn ngang trăm mối. Tôi chưa bao giờ là người thích rượu, nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy nó như một vị cứu tinh, một thứ có thể giúp tôi tạm thời quên đi tất cả.
Anh Khoa nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm và khó dò. Anh nói, giọng anh trầm ấm hơn một chút: “Anh biết, chuyện vừa rồi là một cú sốc lớn đối với em. Anh cũng không ngờ, Minh Quân lại có thể làm ra chuyện đó.” Anh dừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. “Tuy nhiên, lời đề nghị của anh không phải là một trò đùa, Lam Vy à.” Tôi siết chặt ly rượu trong tay, cảm nhận hơi lạnh từ thành ly truyền vào lòng bàn tay. Tôi biết điều đó, tôi cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời nói của anh.
Anh tiếp tục: “Anh thật sự cần một người vợ. Một người vợ hợp pháp, có thể cùng anh xuất hiện trước công chúng, tham gia các sự kiện xã giao. Một người vợ có thể giúp anh ổn định cuộc sống cá nhân, để anh tập trung vào công việc. Và em, Lam Vy, em là một lựa chọn phù hợp.” Tôi nghe anh nói, lòng tôi dấy lên một cảm giác phức tạp. Phù hợp? Anh coi tôi như một món hàng, một sự lựa chọn lý trí, chứ không phải cảm xúc. Nhưng lúc này, tôi đâu còn tư cách để đòi hỏi tình yêu?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng tôi khàn đặc: “Tại sao lại là em? Anh có thể chọn bất kỳ cô gái nào khác, xinh đẹp hơn, giàu có hơn, hoàn hảo hơn em gấp trăm lần.” Anh Khoa nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống. Anh nói, giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng lại có một sự chắc chắn đáng sợ: “Bởi vì em không đòi hỏi tình yêu. Bởi vì em đang cần một chỗ dựa. Và bởi vì, anh tin, em là người có thể giữ được bí mật. Hơn nữa, em có tố chất, có năng lực, em có thể trở thành một người vợ, một đối tác thực sự, chứ không phải một bình hoa di động.”
Những lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, nhưng lại khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh nói đúng, tôi không đòi hỏi tình yêu. Tôi đã mất hết niềm tin vào tình yêu sau những gì Minh Quân đã làm. Tôi cần một chỗ dựa, một bến đỗ an toàn để tôi có thể hàn gắn vết thương lòng. Và tôi cũng cần một cơ hội để trả thù, một cơ hội để chứng minh cho Minh Quân thấy rằng tôi không phải là kẻ yếu đuối, dễ dàng bị chà đạp.
Tôi nhìn ly rượu trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn Anh Khoa. Tôi nói, giọng tôi đã bớt run rẩy hơn: “Hợp đồng hôn nhân?” Anh Khoa gật đầu. “Chính xác. Một hợp đồng hôn nhân rõ ràng, minh bạch. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một vỏ bọc hoàn hảo trước công chúng. Chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, nhưng không có tình yêu. Em sẽ có được sự ổn định, sự bảo vệ, và một vị thế mới. Đổi lại, em sẽ giúp anh hoàn thành vai trò của một người vợ, một người đồng hành trong các sự kiện xã giao.”
Tôi nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng của nó lan tỏa khắp khoang miệng, xua đi chút lạnh lẽo trong lòng. Tôi nghĩ về Minh Quân, về Linh San, về cảnh tượng họ ôm nhau trên sân khấu. Tôi nghĩ về sự sỉ nhục mà tôi đã phải chịu đựng. Và tôi nghĩ về lời đề nghị của Anh Khoa, một lối thoát bất ngờ, một cơ hội để tôi có thể đứng dậy, để tôi có thể trả thù. Tôi biết, đây là một canh bạc lớn, nhưng tôi không còn gì để mất nữa.
Tôi đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt Anh Khoa. Tôi nói, giọng tôi đầy kiên quyết, không còn chút yếu đuối nào: “Được. Em đồng ý. Nhưng em có một điều kiện.” Anh Khoa nhướng mày, ánh mắt anh thoáng qua vẻ tò mò. Tôi tiếp lời, từng chữ một vang lên rõ ràng, dứt khoát: “Em muốn tham gia vào mọi kế hoạch của anh. Em muốn biết tất cả mọi thứ. Và em muốn, nếu có thể, được nhìn thấy Minh Quân phải trả giá cho những gì anh ta đã làm.”
Anh Khoa nhìn tôi, một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy ở người đàn ông lạnh lùng này. Anh nói: “Được. Anh đồng ý. Hợp tác vui vẻ, cô vợ hờ của anh.” Tôi biết, đây là một khởi đầu mới, một khởi đầu đầy rẫy chông gai, nhưng tôi không sợ. Tôi đã mất tất cả, và giờ đây, tôi không còn gì để mất nữa. Tôi chỉ còn lại sự căm phẫn, sự quyết tâm và một khao khát cháy bỏng được trả thù. Tôi tin rằng, với Anh Khoa bên cạnh, tôi sẽ làm được. Anh đưa tay ra, một bàn tay lớn, mạnh mẽ. Tôi đặt tay mình vào tay anh, một cái bắt tay cho một thỏa thuận không tình yêu, nhưng đầy rẫy những toan tính và cả những hy vọng thầm kín.