Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, trắng muốt và tĩnh lặng. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm, chiếu rọi lên sàn gỗ bóng loáng. Tôi chớp mắt, cố gắng định hình lại mọi thứ. Ký ức về đêm qua ùa về như một cơn sóng thần, nhấn chìm tôi trong nỗi đau và sự bàng hoàng. Tôi vẫn còn cảm thấy nhói ở lồng n.g.ự.c khi nhớ lại cảnh Minh Quân ôm Linh San, trao nhẫn cho cô ta ngay trên sân khấu cưới của chúng tôi. Nỗi nhục nhã ấy như một vết sẹo hằn sâu trong tâm trí tôi.
Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng. Đây là căn phòng dành cho khách trong căn hộ penthouse của Anh Khoa. Đêm qua, sau khi rời quán bar, anh đã đưa tôi về đây. Anh nói, tôi cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, và cũng để tránh sự tò mò của gia đình trong lúc này. Anh đã rất chu đáo, chuẩn bị sẵn quần áo, đồ dùng cá nhân cho tôi. Một sự chu đáo đến bất ngờ từ người đàn ông lạnh lùng ấy.
Tôi bước xuống giường, đôi chân vẫn còn hơi run rẩy. Tôi nhìn thấy một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt được đặt gọn gàng trên chiếc ghế bành. Kèm theo đó là một tờ giấy note nhỏ, chữ viết của Anh Khoa cứng cáp và dứt khoát: “Em cứ nghỉ ngơi. Có đồ ăn sáng trên bàn. Mọi chuyện để anh lo.” Lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó tả. Vừa là sự biết ơn, vừa là sự hoài nghi. Anh Khoa đang làm gì vậy? Anh ấy có mục đích gì khi giúp đỡ tôi?
Tôi thay đồ, rồi bước ra phòng khách. Căn hộ rộng rãi, sang trọng với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Một bàn ăn nhỏ bày sẵn đồ ăn sáng: bánh mì nướng, trứng ốp la, salad và một ly nước cam tươi. Anh Khoa đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao, để lộ bắp tay săn chắc. Anh trông thật khác so với hình ảnh một CEO lạnh lùng, nghiêm nghị mà tôi vẫn thường thấy ở công ty.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu bữa sáng. Anh Khoa không nói gì, chỉ tiếp tục công việc của mình. Sự im lặng giữa chúng tôi không hề ngột ngạt, ngược lại, nó mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Tôi ăn một cách chậm rãi, cố gắng nuốt trôi từng miếng. Mặc dù không đói, nhưng tôi biết mình cần năng lượng để đối mặt với những gì sắp tới. Tôi cần phải mạnh mẽ, không thể gục ngã.
Sau bữa sáng, Anh Khoa tắt máy tính, quay sang nhìn tôi. Anh nói, giọng anh vẫn điềm tĩnh: “Em đã ổn hơn chưa?” Tôi gật đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn anh. Em ổn hơn nhiều rồi.” Anh Khoa nhấp một ngụm cà phê, rồi nói: “Vậy thì tốt. Bây giờ, chúng ta cần nói chuyện về những gì đã xảy ra. Và về kế hoạch của chúng ta.” Tôi gật đầu, siết chặt tay. Tôi biết, đây là lúc tôi phải đối mặt với thực tế.
Anh Khoa mở máy tính bảng, lướt qua vài thông tin. Anh nói: “Chuyện đám cưới của em đã lan truyền khắp nơi. Các trang báo mạng, mạng xã hội đều đang xôn xao. Minh Quân và Linh San đang bị chỉ trích gay gắt, nhưng cũng có một số người ủng hộ họ, cho rằng họ đang đấu tranh cho tình yêu đích thực.” Tôi khẽ nhếch mép. Tình yêu đích thực? Một sự sỉ nhục trắng trợn như vậy mà họ dám gọi là tình yêu đích thực sao?
Anh Khoa tiếp tục: “Gia đình em và gia đình Minh Quân đang rất tức giận. Đặc biệt là bố Minh Quân, ông ấy rất coi trọng danh dự gia đình. Ông ấy đã ra tối hậu thư cho Minh Quân, yêu cầu anh ta phải giải thích rõ ràng và xin lỗi công khai. Nhưng có vẻ Minh Quân không có ý định đó.” Tôi cảm thấy một tia hả hê len lỏi trong lòng. Ít ra, Minh Quân cũng phải đối mặt với hậu quả từ chính gia đình anh ta.
Anh Khoa nhìn tôi, ánh mắt anh dò xét: “Em muốn làm gì tiếp theo, Lam Vy?” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói, giọng tôi kiên định: “Em muốn trả thù. Em muốn Minh Quân và Linh San phải trả giá cho những gì họ đã làm. Họ đã biến em thành một trò cười, họ đã hủy hoại danh dự của em. Em không thể để họ sống yên ổn được.” Anh Khoa gật đầu, một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh. “Tốt. Anh thích sự quyết đoán đó của em.”
Anh Khoa tiếp lời: “Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch của mình. Đầu tiên, chúng ta sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta.” Tôi bất ngờ: “Ngay bây giờ sao? Sẽ không quá nhanh sao?” Anh Khoa lắc đầu: “Không. Đây là thời điểm thích hợp nhất. Mọi người đang tò mò về em, về những gì đã xảy ra. Việc chúng ta xuất hiện cùng nhau sẽ tạo ra một cú sốc lớn, chuyển hướng sự chú ý của dư luận. Và cũng để khẳng định vị thế của em.”
Anh Khoa đứng dậy, đi đến tủ quần áo. Anh lấy ra một bộ váy công sở thanh lịch và một đôi giày cao gót. Anh nói: “Em thay đồ đi. Chúng ta sẽ đến công ty. Hôm nay, chúng ta sẽ có một buổi họp báo nhỏ để công bố tin tức.” Tôi ngỡ ngàng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá chóng vánh. Nhưng tôi biết, Anh Khoa đã có kế hoạch của riêng mình, và tôi phải tin tưởng anh. Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi thay đồ, cảm thấy một chút run rẩy. Tôi nhìn mình trong gương, một Lam Vy hoàn toàn khác. Không còn là cô dâu đau khổ, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán. Tôi trang điểm nhẹ nhàng, che đi quầng thâm dưới mắt. Tôi buộc tóc cao, để lộ chiếc cổ thanh tú. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi biết, đây là một trận chiến, và tôi phải chiến đấu.
Khi tôi bước ra, Anh Khoa đã đứng đợi sẵn. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng qua một tia hài lòng. Anh nói: “Em trông rất tốt. Sẵn sàng chưa?” Tôi gật đầu, giọng tôi kiên định: “Sẵn sàng.” Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi căn hộ, xuống sảnh. Chiếc xe của Anh Khoa đã đợi sẵn. Chúng tôi lên xe, và chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, hướng về phía công ty. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tôi dấy lên một cảm giác hồi hộp khó tả.
Khi chúng tôi đến công ty, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Tiếng xì xào, bàn tán vang lên khắp nơi. Tôi cảm nhận được sự tò mò, sự ngạc nhiên, và cả sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của mọi người. Anh Khoa nắm tay tôi, một cử chỉ bất ngờ khiến tôi giật mình. Anh siết nhẹ tay tôi, như muốn trấn an. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không chút nao núng.
Chúng tôi đi thẳng vào phòng họp báo. Các phóng viên đã có mặt đông đủ, máy ảnh nhấp nháy liên tục. Tiếng ồn ào vang lên khắp căn phòng. Anh Khoa bước lên bục, tôi đứng cạnh anh. Anh Khoa cầm lấy micro, giọng anh vang lên rõ ràng, dứt khoát: “Cảm ơn quý vị đã có mặt trong buổi họp báo ngày hôm nay. Tôi muốn công bố một tin tức quan trọng. Tôi và cô Lam Vy, phó phòng kế hoạch của công ty, đã quyết định kết hôn.”
Cả khán phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Sau vài giây, tiếng ồn ào bùng nổ còn lớn hơn trước. Các phóng viên chen lấn, xô đẩy nhau để đặt câu hỏi. “Thưa CEO Anh Khoa, đây có phải là một đám cưới vội vã sau scandal của cô Lam Vy không ạ?” “Thưa cô Lam Vy, cô có cảm thấy mình đang lợi dụng CEO Anh Khoa để trả thù tình cũ không?” “Hai người đã quen nhau từ bao giờ?”
Tôi đứng đó, đối mặt với hàng trăm ánh mắt tò mò và những câu hỏi sắc bén. Lòng tôi dấy lên một sự sợ hãi. Nhưng khi tôi nhìn sang Anh Khoa, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không chút d.a.o động. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt anh như muốn nói: “Cứ tin tưởng anh.” Anh cầm lấy micro, giọng anh vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ, át đi mọi tiếng ồn ào: “Mối quan hệ của chúng tôi là một mối quan hệ nghiêm túc. Chúng tôi đã có thời gian tìm hiểu nhau. Và chúng tôi sẽ tổ chức một đám cưới chính thức trong tương lai gần.”
Anh Khoa nhìn tôi, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. Anh nói: “Lam Vy, em có muốn nói điều gì không?” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh. Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất để tôi nói lên tiếng lòng mình, để tôi giành lại danh dự. Tôi nói, giọng tôi rõ ràng, dứt khoát, không chút run rẩy: “Tôi không muốn nói về quá khứ. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi rất hạnh phúc với quyết định của mình. Và tôi tin tưởng vào tương lai của tôi và Anh Khoa.”
Những lời nói của tôi như một tia sét đánh ngang tai các phóng viên. Họ không ngờ tôi lại có thể mạnh mẽ và tự tin đến vậy. Anh Khoa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi lại gần. Anh nói: “Chúng tôi xin phép kết thúc buổi họp báo tại đây. Mọi thông tin chi tiết sẽ được công bố sau.” Anh kéo tôi ra khỏi phòng họp báo, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và những câu hỏi còn đang dang dở. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy một chút tự hào về bản thân. Tôi đã làm được. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và đối mặt với thế giới.
Khi chúng tôi bước ra khỏi công ty, tôi nhìn thấy Minh Quân và Linh San đang đứng ở sảnh. Khuôn mặt họ tái nhợt, ánh mắt họ lộ rõ vẻ tức giận và bất ngờ. Linh San nhìn tôi, ánh mắt cô ta đầy hằn học. Minh Quân nhìn tôi, ánh mắt anh ta phức tạp, vừa có sự hối hận, vừa có sự tức giận. Tôi ngẩng cao đầu, không chút nao núng. Tôi đã không còn là Lam Vy yếu đuối của ngày hôm qua. Tôi là Lam Vy, vợ sắp cưới của Anh Khoa. Tôi đã có một vị thế mới, một cuộc đời mới. Tôi đã bắt đầu hành trình trả thù của mình.