Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm đó, không khí trong căn hộ của Anh Khoa căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi và anh đã thức trắng đêm để hoàn tất những khâu chuẩn bị cuối cùng cho buổi họp báo. Những tập tài liệu dày cộp, những bản báo cáo chi tiết, những đoạn ghi âm và video bằng chứng được sắp xếp gọn gàng trên bàn. Mỗi bằng chứng là một mũi d.a.o sắc nhọn, sẵn sàng đ.â.m thẳng vào những dối trá mà Minh Quân và Linh San đã dựng lên. Tôi nhìn chúng, lòng tôi dấy lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa phấn khích.
Anh Khoa ngồi đối diện tôi, ánh mắt anh tập trung cao độ. Anh nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy uy quyền: “Em đã xem lại tất cả các tài liệu chưa? Có bất kỳ điểm nào em cảm thấy chưa rõ ràng không?” Tôi gật đầu: “Em đã xem rất kỹ. Mọi thứ đều rõ ràng. Bằng chứng quá đủ để họ phải cúi đầu nhận tội.” Anh Khoa mỉm cười nhạt, một nụ cười hiếm hoi nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác an tâm lạ kỳ.
Anh tiếp lời: “Tốt. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu. Buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc 10 giờ sáng. Mọi phóng viên đã có mặt đông đủ.” Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi biết, đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay. Tôi sẽ không để bất kỳ điều gì làm hỏng nó.
Khi chúng tôi vừa đến trung tâm hội nghị, nơi diễn ra buổi họp báo, tôi nhìn thấy bố của Minh Quân đang đứng đợi sẵn. Ông ấy trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông lại đầy kiên quyết. Ông bước đến gần chúng tôi, bắt tay Anh Khoa một cách trịnh trọng, rồi nhìn tôi, ánh mắt ông lộ rõ vẻ thương cảm và biết ơn. Ông nói: “Cảm ơn hai cháu đã giúp bác. Bác không biết phải làm sao nếu không có hai cháu.”
Tôi nói: “Không có gì đâu bác. Cháu cũng muốn Minh Quân phải trả giá cho những gì anh ấy đã làm.” Bố Minh Quân thở dài. “Minh Quân đã quá mù quáng. Nó đã bị Linh San thao túng. Bác đã cố gắng khuyên can, nhưng nó không nghe.” Tôi im lặng. Tôi biết, dù có tức giận đến đâu, ông ấy vẫn là cha của Minh Quân. Nỗi đau của ông ấy là có thật.
Chúng tôi cùng nhau bước vào phòng họp báo. Căn phòng đã chật kín người. Các phóng viên, nhà báo từ khắp nơi đã có mặt đông đủ, máy ảnh nhấp nháy liên tục, micro giơ cao. Tiếng ồn ào vang lên khắp căn phòng, nhưng khi chúng tôi xuất hiện, mọi thứ bỗng chốc im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi, về phía những người sẽ công bố sự thật.
Anh Khoa bước lên bục, tôi và bố Minh Quân đứng cạnh anh. Anh Khoa cầm lấy micro, giọng anh vang lên rõ ràng, dứt khoát: “Cảm ơn quý vị đã có mặt trong buổi họp báo ngày hôm nay. Hôm nay, chúng tôi muốn công bố một sự thật động trời, một sự thật đã bị che giấu bấy lâu nay.” Lời nói của anh như một quả bom, khiến cả khán phòng dậy sóng.
Anh Khoa bắt đầu trình bày những bằng chứng mà anh đã thu thập được. Anh chiếu lên màn hình những biểu đồ phức tạp, những giao dịch tài chính mờ ám, những đoạn ghi âm về những cuộc nói chuyện giữa Minh Quân và Linh San. Mỗi bằng chứng được đưa ra, cả khán phòng lại ồ lên kinh ngạc. Các phóng viên ghi chép lia lịa, máy ảnh nhấp nháy không ngừng.
Tôi nhìn xuống hàng ghế khách mời. Tôi nhìn thấy Minh Quân và Linh San đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khuôn mặt họ tái nhợt, ánh mắt họ lộ rõ vẻ hoảng sợ. Linh San cắn chặt môi, tay cô ta run rẩy. Minh Quân cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt ai. Họ không ngờ rằng mọi chuyện lại bị phanh phui một cách trắng trợn như vậy.
Anh Khoa tiếp tục: “Minh Quân và Linh San đã cấu kết với nhau, lợi dụng quyền hạn và tài sản của gia đình Minh Quân để thực hiện những giao dịch rửa tiền bất hợp pháp. Họ đã biển thủ hàng trăm tỷ đồng từ quỹ đầu tư của công ty, gây ra thiệt hại lớn cho gia đình và các đối tác.” Lời nói của anh như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Minh Quân và Linh San. Họ không còn có thể chối cãi được nữa.
Bố Minh Quân bước lên bục, giọng ông run rẩy vì xúc động: “Tôi rất đau lòng khi phải nói ra điều này. Nhưng tôi không thể để con trai tôi tiếp tục lún sâu vào con đường tội lỗi này được. Tôi đã cố gắng khuyên can nó, nhưng nó không nghe. Tôi hy vọng, sau buổi họp báo này, nó sẽ nhận ra lỗi lầm của mình và chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Ông nói xong, cúi đầu xuống, không kìm được nước mắt.
Tôi bước lên bục, cầm lấy micro. Tôi nhìn thẳng vào Minh Quân và Linh San, ánh mắt tôi đầy kiên quyết. Tôi nói, giọng tôi rõ ràng, dứt khoát: “Tôi, Lam Vy, người đã từng là vợ sắp cưới của Minh Quân, xin khẳng định rằng tất cả những gì Anh Khoa và bố Minh Quân vừa nói là sự thật. Tôi đã bị Minh Quân phản bội một cách trắng trợn, bị sỉ nhục trước mặt hàng trăm người. Nhưng tôi không hối hận. Bởi vì nhờ có cú sốc đó, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của Minh Quân và Linh San.”
Tôi tiếp lời: “Tôi hy vọng, sau buổi họp báo này, Minh Quân và Linh San sẽ phải trả giá cho những gì họ đã làm. Họ không chỉ hủy hoại cuộc đời tôi, mà còn gây ra thiệt hại lớn cho gia đình và xã hội. Tôi tin rằng, công lý sẽ được thực thi.” Lời nói của tôi như một tia lửa, khiến cả khán phòng dậy sóng. Các phóng viên chen lấn, xô đẩy nhau để đặt câu hỏi. Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.
Minh Quân và Linh San đứng dậy, khuôn mặt họ tái mét, ánh mắt họ đầy sự hoảng loạn. Linh San la lớn: “Không phải! Tất cả đều là giả dối! Họ đang cố tình hãm hại chúng tôi!” Nhưng lời nói của cô ta bị át đi bởi tiếng ồn ào của đám đông. Minh Quân cũng cố gắng nói điều gì đó, nhưng giọng anh ta run rẩy, không ai có thể nghe rõ.
Anh Khoa bước đến gần micro, giọng anh vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ, át đi mọi tiếng ồn ào: “Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng. Chúng tôi sẽ giao nộp tất cả cho cơ quan điều tra. Và chúng tôi tin rằng, pháp luật sẽ xử lý nghiêm minh những hành vi vi phạm pháp luật này.” Lời nói của anh như một bản án, khiến Minh Quân và Linh San hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Họ bước đến gần Minh Quân và Linh San, đọc lệnh bắt giữ. Minh Quân và Linh San chống cự, la hét, nhưng cuối cùng họ cũng bị còng tay và đưa đi. Cả khán phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn theo bóng lưng của họ, ánh mắt đầy sự thương hại và khinh bỉ. Tôi nhìn họ, lòng tôi dấy lên một cảm giác hả hê. Cuối cùng, họ cũng phải trả giá cho những gì họ đã làm.
Anh Khoa quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ tự hào. Anh nói: “Chúng ta đã làm được, Lam Vy. Em đã chiến thắng.” Tôi gật đầu, nước mắt tôi lăn dài trên má. Đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát, của sự hả hê. Tôi đã trả thù được. Tôi đã giành lại danh dự cho mình. Tôi đã không còn là nạn nhân nữa.
Bố Minh Quân bước đến gần tôi, ông nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Ông nói: “Cảm ơn cháu, Lam Vy. Cháu đã giúp bác rất nhiều. Cháu là một cô gái tốt. Cháu xứng đáng có được hạnh phúc.” Tôi mỉm cười, lòng tôi dấy lên một cảm giác ấm áp. Tôi biết, tôi đã làm đúng. Tôi đã không chỉ trả thù cho mình, mà còn giúp ông ấy nhìn rõ bộ mặt thật của con trai mình.
Sau buổi họp báo, tôi và Anh Khoa rời đi. Chiếc xe của anh lướt đi êm ái trên đường. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tôi vẫn còn ngổn ngang trăm mối. Tôi đã đạt được điều mình muốn, nhưng tôi không cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện. Sự trả thù không mang lại cho tôi sự bình yên tuyệt đối. Tôi biết, vết sẹo trong tim tôi sẽ còn đó mãi mãi. Nhưng tôi cũng biết, tôi đã mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh Khoa bất ngờ lên tiếng: “Giờ thì, em muốn làm gì tiếp theo, Lam Vy?” Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ chờ đợi. Tôi nghĩ về tương lai của mình, về mối quan hệ giữa tôi và Anh Khoa. Hợp đồng hôn nhân của chúng tôi sắp hết hạn. Liệu chúng tôi có tiếp tục ở bên nhau không? Hay mỗi người sẽ đi một con đường riêng? Tôi không biết. Nhưng tôi biết, tôi đã sẵn sàng cho mọi thứ. Tôi đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới, một cuộc sống mà tôi tự mình lựa chọn.