Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những ngày sau buổi họp báo lịch sử, dư luận vẫn không ngừng xôn xao. Tin tức về vụ án rửa tiền của Minh Quân và Linh San lan truyền với tốc độ chóng mặt, trở thành đề tài nóng hổi trên khắp các mặt báo, kênh truyền hình và mạng xã hội. Minh Quân, từ một công tử được ngưỡng mộ, bỗng chốc trở thành kẻ tội đồ, bị công chúng chỉ trích và phỉ báng. Linh San cũng không khá hơn, mọi thông tin về quá khứ mờ ám của cô ta bị đào bới, khiến danh tiếng của cô ta sụp đổ hoàn toàn. Cả hai đều phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật và sự khinh bỉ của xã hội. Tôi nhìn tất cả những điều đó, lòng tôi dấy lên một cảm giác vừa hả hê, vừa trống rỗng.
Tôi và Anh Khoa nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ công chúng và giới truyền thông. Chúng tôi được ca ngợi là những người hùng đã dám đứng lên vạch trần cái ác, đòi lại công lý. Anh Khoa, với vai trò là CEO, đã khéo léo biến scandal này thành cơ hội để nâng cao uy tín và hình ảnh của công ty. Tôi, với vai trò là người bị hại và người đồng hành, cũng được nhìn nhận với một ánh mắt khác, một ánh mắt đầy sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Tôi biết, đây là một chiến thắng lớn, nhưng tôi không cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện.
Cuộc sống của tôi trở lại bình thường, nhưng không còn bình thường như trước nữa. Tôi vẫn đi làm, vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng giờ đây tôi có một vị trí mới, một vai trò quan trọng hơn trong công ty. Anh Khoa đã thực hiện đúng lời hứa của mình, anh đã chuyển nhượng một phần cổ phần công ty cho tôi, biến tôi thành một cổ đông lớn và một thành viên trong ban lãnh đạo. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm hơn, có quyền lực hơn, và cũng có nhiều áp lực hơn.
Mối quan hệ giữa tôi và Anh Khoa cũng dần thay đổi. Chúng tôi không còn chỉ là đối tác trong một hợp đồng hôn nhân nữa. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết, những người đồng hành trong công việc và trong cuộc sống. Anh Khoa vẫn lạnh lùng, ít nói, nhưng anh luôn quan tâm đến tôi, luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi cần. Anh luôn lắng nghe những tâm sự của tôi, luôn cho tôi những lời khuyên hữu ích. Tôi cảm thấy mình đang dần dựa dẫm vào anh, dần tin tưởng anh hơn.
Một buổi tối, khi chúng tôi đang dùng bữa, Anh Khoa bất ngờ nói: “Hợp đồng hôn nhân của chúng ta sắp hết hạn rồi, Lam Vy.” Tôi đặt đũa xuống, lòng tôi dấy lên một cảm giác bồn chồn. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không muốn nghĩ đến nó. Tôi đã quá quen với cuộc sống hiện tại, quá quen với sự hiện diện của Anh Khoa trong cuộc đời mình. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không có anh bên cạnh.
Anh Khoa nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm và khó dò. Anh nói: “Em muốn làm gì tiếp theo? Em muốn kết thúc hợp đồng, hay em muốn… tiếp tục?” Câu hỏi của anh khiến tôi bối rối. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ kết thúc hợp đồng ngay sau khi trả thù được Minh Quân. Nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết liệu mình có thể quay trở lại cuộc sống độc thân, cuộc sống không có Anh Khoa bên cạnh hay không.
Tôi im lặng một lúc lâu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Tôi nghĩ về những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua, về những khó khăn mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua. Tôi nghĩ về sự quan tâm, sự chu đáo mà Anh Khoa đã dành cho tôi. Tôi nghĩ về cảm giác an toàn, bình yên mà anh đã mang lại cho tôi. Và tôi nhận ra, tôi đã có tình cảm với anh, một tình cảm không phải là tình yêu sét đánh, mà là một tình cảm được vun đắp từ sự tin tưởng, sự tôn trọng và sự đồng hành.
Tôi ngẩng đầu nhìn Anh Khoa, giọng tôi khẽ run rẩy: “Em… em không biết nữa. Em… em đã quen với cuộc sống hiện tại rồi. Em… em không muốn kết thúc nó.” Anh Khoa mỉm cười, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. Anh nói: “Vậy thì tốt. Anh cũng vậy. Anh cũng đã quen với sự hiện diện của em trong cuộc đời mình.” Lời nói của anh khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết, tôi không phải là người duy nhất có tình cảm.
Anh Khoa tiếp lời: “Vậy thì, chúng ta sẽ không kết thúc hợp đồng. Chúng ta sẽ tiếp tục. Nhưng lần này, chúng ta sẽ không chỉ là đối tác. Chúng ta sẽ là… vợ chồng thật sự.” Lời nói của anh khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Vợ chồng thật sự? Anh ấy đang cầu hôn tôi sao? Một lời cầu hôn không hoa, không nhẫn, không lãng mạn, nhưng lại chân thành và ý nghĩa hơn bất kỳ lời cầu hôn nào khác.
Tôi nhìn anh, đôi mắt tôi long lanh ngấn nước. Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào: “Anh Khoa… anh có chắc không? Anh có… yêu em không?” Anh Khoa đứng dậy, bước đến gần tôi. Anh quỳ xuống trước mặt tôi, một hành động bất ngờ khiến tôi giật mình. Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đơn giản nhưng sang trọng. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy tình cảm.
Anh nói, giọng anh trầm ấm, dịu dàng: “Lam Vy, anh biết, anh không phải là một người lãng mạn. Anh cũng không giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Nhưng anh muốn em biết rằng, anh thật sự yêu em. Anh yêu sự mạnh mẽ của em, sự kiên cường của em, sự thông minh của em. Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Em có đồng ý làm vợ anh không? Làm vợ thật sự của anh?”
Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi không thể tin được những gì đang xảy ra. Anh Khoa, người đàn ông lạnh lùng, ít nói, lại đang cầu hôn tôi một cách chân thành đến vậy. Tôi gật đầu lia lịa, không nói nên lời. Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào: “Em đồng ý. Em đồng ý làm vợ anh.” Anh Khoa mỉm cười, anh đeo chiếc nhẫn vào tay tôi. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh trên ngón áp út của tôi, như một minh chứng cho tình yêu của chúng tôi.
Anh Khoa đứng dậy, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Tôi biết, tôi đã tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình. Tôi đã trải qua rất nhiều đau khổ, rất nhiều thử thách, nhưng cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình. Tôi không còn hối tiếc về những gì đã xảy ra nữa. Bởi vì nhờ có những biến cố đó, tôi mới có thể tìm thấy Anh Khoa, tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.
Một tháng sau, chúng tôi tổ chức một đám cưới nhỏ, ấm cúng với sự tham gia của gia đình và những người bạn thân thiết. Không có sự xa hoa, lộng lẫy như đám cưới hụt trước đây, nhưng lại tràn ngập tình yêu và hạnh phúc. Bố Minh Quân cũng đến tham dự, ông ấy đã hoàn toàn hồi phục sau cú sốc. Ông ấy mỉm cười chúc phúc cho chúng tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự mãn nguyện.
Tôi mặc một chiếc váy cưới đơn giản, nhưng lại cảm thấy mình là cô dâu đẹp nhất thế giới. Anh Khoa đứng cạnh tôi, anh mặc bộ vest lịch lãm, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương khi anh nhìn tôi. Chúng tôi trao cho nhau lời thề nguyện thiêng liêng, những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc, mãi mãi bên nhau. Tôi biết, đây là một khởi đầu mới, một khởi đầu đầy hứa hẹn. Tôi sẽ không còn phải sống trong quá khứ nữa. Tôi sẽ sống cho hiện tại, sống cho tương lai, sống cho tình yêu của chúng tôi.
Cuộc sống sau hôn nhân của chúng tôi vẫn tiếp tục với những bận rộn trong công việc. Tôi và Anh Khoa cùng nhau điều hành công ty, cùng nhau đối mặt với những thách thức mới. Chúng tôi vẫn là những người bạn, những đối tác, nhưng giờ đây, chúng tôi còn là vợ chồng, là những người yêu nhau. Chúng tôi luôn dành thời gian cho nhau, luôn quan tâm đến nhau, luôn ủng hộ nhau trong mọi việc.
Minh Quân và Linh San đã nhận bản án thích đáng cho những hành vi của họ. Linh San bị kết án tù vì tội rửa tiền và lừa đảo. Minh Quân cũng bị kết án vì tội đồng phạm và biển thủ tài sản. Họ đã phải trả giá đắt cho những gì họ đã làm. Tôi không còn cảm thấy tức giận hay căm thù họ nữa. Tôi chỉ cảm thấy bình yên. Tôi đã buông bỏ được quá khứ, đã tha thứ cho họ, và đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.