Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một năm sau đám cưới của chúng tôi, cuộc sống của tôi và Anh Khoa vẫn tràn ngập sự bận rộn nhưng cũng đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc. Tôi đã hoàn toàn hòa nhập vào vai trò mới của mình trong công ty, không chỉ là một phó phòng kế hoạch mà còn là một thành viên chủ chốt trong ban lãnh đạo. Sự nghiệp của tôi phát triển vượt bậc, tôi được tham gia vào nhiều dự án quan trọng, học hỏi được rất nhiều điều từ Anh Khoa. Anh Khoa luôn tin tưởng và trao cho tôi những cơ hội để phát triển bản thân, điều mà tôi chưa từng có được khi ở bên Minh Quân. Tôi cảm thấy mình mạnh mẽ và tự tin hơn bao giờ hết.
Mối quan hệ của chúng tôi không còn là một hợp đồng vô cảm, mà đã trở thành một tình yêu sâu sắc, bền chặt. Anh Khoa, dù vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh và ít nói, nhưng anh luôn thể hiện tình yêu của mình qua những hành động nhỏ nhặt, những cử chỉ ân cần. Anh luôn là người đầu tiên nhận ra khi tôi mệt mỏi, luôn là người đầu tiên an ủi khi tôi gặp khó khăn. Anh là chỗ dựa vững chắc, là bến đỗ bình yên cho cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh.
Một buổi tối, khi chúng tôi đang ngồi ăn tối tại nhà, Anh Khoa bất ngờ nói: “Lam Vy, em có muốn có con không?” Tôi ngỡ ngàng, đôi đũa trên tay tôi rơi xuống bàn. Tôi nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ mong đợi. Tôi biết, anh là con trai duy nhất, gánh nặng nối dõi tông đường luôn đè nặng lên vai anh. Nhưng tôi không ngờ anh lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Tôi nói, giọng tôi khẽ run rẩy: “Em… em cũng muốn. Nhưng… anh có chắc không? Anh có muốn có con với em không?” Anh Khoa nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Anh nói, giọng anh trầm ấm, dịu dàng: “Anh chắc chắn. Anh muốn có con với người phụ nữ anh yêu. Anh muốn xây dựng một gia đình thật sự với em.” Lời nói của anh khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Tôi gật đầu, nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi biết, đây là khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay. Tôi đã có một gia đình thật sự.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Cả tôi và Anh Khoa đều vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Anh Khoa, người đàn ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, giờ đây lại trở nên lo lắng và hồi hộp hơn bao giờ hết. Anh chăm sóc tôi từng li từng tí, không cho tôi làm bất cứ việc gì nặng nhọc. Anh đọc sách về thai sản, tìm hiểu về cách chăm sóc bà bầu. Anh thậm chí còn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho tôi mỗi ngày. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Gia đình hai bên cũng vô cùng vui mừng khi biết tin tôi mang thai. Mẹ tôi thường xuyên đến thăm, nấu những món ăn ngon bồi bổ cho tôi. Bố Minh Quân cũng gọi điện chúc mừng, ông ấy nói rằng ông ấy rất vui khi thấy tôi tìm được hạnh phúc. Tôi biết, mọi vết thương lòng đã dần được hàn gắn. Quá khứ đã ở lại phía sau, và tương lai đang mở ra trước mắt tôi.
Trong thời gian tôi mang thai, Minh Quân và Linh San vẫn đang thụ án trong tù. Tôi không còn quan tâm đến cuộc sống của họ nữa. Tôi chỉ tập trung vào gia đình nhỏ của mình, vào đứa con sắp chào đời. Tôi biết, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bóng tối của quá khứ, đã tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình. Tôi đã học được cách tha thứ, cách buông bỏ, và cách yêu thương.
Chín tháng sau, tôi hạ sinh một bé gái xinh xắn, đáng yêu. Anh Khoa vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Anh ôm con vào lòng, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương. Anh nói, giọng anh nghẹn ngào: “Con gái của bố. Con là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho bố và mẹ.” Tôi nhìn anh, nhìn con, lòng tôi tràn ngập sự bình yên và mãn nguyện. Tôi biết, đây là hạnh phúc thật sự.
Chúng tôi đặt tên con là Anh Thư, với mong muốn con bé sẽ lớn lên mạnh mẽ, thông minh và bản lĩnh như bố của nó. Cuộc sống của chúng tôi giờ đây càng thêm trọn vẹn với sự hiện diện của Anh Thư. Anh Khoa là một người cha tuyệt vời, anh luôn dành thời gian chơi đùa với con, đọc sách cho con nghe. Anh Thư rất quấn bố, mỗi khi Anh Khoa đi làm về, con bé đều chạy ra đón, ôm chặt lấy chân anh.
Tôi quay trở lại làm việc sau thời gian nghỉ thai sản. Anh Khoa luôn ủng hộ tôi, giúp tôi cân bằng giữa công việc và gia đình. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc Anh Thư, cùng nhau vun đắp tổ ấm. Cuộc sống của chúng tôi không hề nhàm chán, mà luôn tràn ngập những điều bất ngờ và thú vị. Chúng tôi vẫn thường xuyên đi du lịch, khám phá những vùng đất mới, tạo thêm những kỷ niệm đẹp cho gia đình nhỏ của mình.
Một ngày nọ, tôi nhận được một lá thư từ Minh Quân. Tôi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi tôi không còn nghe tin tức gì về anh ta. Tôi mở lá thư ra, đọc từng dòng chữ. Trong thư, Minh Quân viết lời xin lỗi tôi, xin lỗi vì tất cả những gì anh ta đã làm. Anh ta nói rằng anh ta đã hối hận, đã nhận ra lỗi lầm của mình. Anh ta cũng nói rằng anh ta chúc tôi hạnh phúc với Anh Khoa và gia đình nhỏ của mình.
Tôi đọc xong lá thư, lòng tôi dấy lên một cảm xúc phức tạp. Tôi không còn tức giận Minh Quân nữa. Tôi chỉ cảm thấy bình yên. Tôi biết, anh ta đã phải trả giá cho những lỗi lầm của mình. Và tôi, tôi đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Tôi gấp lá thư lại, đặt nó vào ngăn kéo. Tôi không muốn nghĩ về quá khứ nữa. Tôi chỉ muốn sống cho hiện tại, sống cho tương lai.
Cuộc sống của tôi, từ một cô dâu bị sỉ nhục, đã trở thành một người phụ nữ hạnh phúc, thành công. Tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực, đã có một gia đình trọn vẹn. Tôi đã học được cách đối mặt với khó khăn, cách vượt qua nỗi đau, và cách sống một cuộc đời ý nghĩa. Tôi nhìn Anh Khoa, nhìn con gái Anh Thư đang ngủ say trong nôi, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn. Tôi biết, đây chính là hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước.