Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi đi thật nhanh, Anh Thư của chúng tôi giờ đã chập chững biết đi, những tiếng bi bô đáng yêu của con bé làm căn nhà luôn rộn rã tiếng cười. Mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy Anh Khoa nằm cạnh, và tiếng con bé tíu tít gọi “Bố! Mẹ!” từ chiếc cũi bên cạnh, lòng tôi lại ngập tràn một sự bình yên đến lạ. Tôi biết, đây chính là định nghĩa của hạnh phúc mà tôi đã từng hoài nghi, từng đánh mất.
Sự nghiệp của tôi tại công ty tiếp tục thăng hoa. Với sự dẫn dắt của Anh Khoa, tôi đã trở thành một giám đốc dự án cấp cao, phụ trách những mảng kinh doanh quan trọng. Tôi không còn là Lam Vy rụt rè, chỉ biết làm theo lệnh nữa. Tôi đã có tiếng nói, có quyền quyết định, và quan trọng hơn, tôi có được sự nể trọng từ đồng nghiệp và đối tác. Tôi cảm thấy mình đang sống đúng với tiềm năng của bản thân, tự do và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh Khoa vẫn luôn là người chồng, người cha tuyệt vời. Anh cân bằng giữa công việc và gia đình một cách hoàn hảo. Dù bận rộn đến mấy, anh vẫn luôn dành thời gian cho tôi và con gái. Mỗi buổi tối, anh đều đọc truyện cho Anh Thư nghe trước khi ngủ, và mỗi cuối tuần, anh đều đưa hai mẹ con đi chơi, khám phá những điều mới mẻ. Tình yêu của anh dành cho tôi không ồn ào, nhưng luôn hiện hữu trong từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói.
Tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ bố của Minh Quân. Ông ấy giờ đã nghỉ hưu, sống cuộc sống an nhàn bên vợ. Ông luôn coi tôi như con gái ruột, thường xuyên gọi điện hỏi thăm, động viên tôi. Chúng tôi không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, chỉ nói về cuộc sống hiện tại và những niềm vui mới. Tôi biết, ông ấy cũng đã tìm được sự bình yên sau những biến cố gia đình.
Một buổi chiều cuối tuần, khi tôi và Anh Khoa đang cùng Anh Thư chơi đùa trong công viên, tôi bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Minh Quân. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế đá, trông gầy gò và tiều tụy hơn rất nhiều so với trước đây. Ánh mắt anh ta trống rỗng, vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tôi biết, anh ta đã ra tù.
Lòng tôi không còn chút tức giận hay căm thù nào nữa. Tôi chỉ cảm thấy một chút xót xa. Minh Quân đã từng là cả thế giới của tôi, là người đàn ông tôi từng yêu bằng cả trái tim. Giờ đây, anh ta chỉ còn là một cái bóng của chính mình, một con người đã đánh mất tất cả. Tôi không đến gần, cũng không muốn làm phiền anh ta. Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, rồi quay đi.
Anh Khoa nhìn tôi, anh hiểu ý tôi. Anh siết nhẹ tay tôi, không nói gì. Chúng tôi tiếp tục đi dạo, để lại Minh Quân phía sau. Tôi biết, cuộc đời anh ta đã sang một trang khác, một trang đầy những tiếc nuối và hối hận. Còn tôi, tôi đã có một cuộc đời mới, một cuộc đời tràn ngập ánh sáng và hy vọng. Quá khứ đã khép lại, và tôi đã sẵn sàng cho tương lai.
Sau này, tôi thỉnh thoảng vẫn nghe loáng thoáng tin tức về Minh Quân. Anh ta cố gắng tìm một công việc nhỏ, sống một cuộc đời bình lặng, không còn dính dáng đến những thứ hào nhoáng hay đen tối nữa. Linh San thì vẫn đang thụ án, và nghe nói cô ta đã hoàn toàn suy sụp, không còn giữ được vẻ kiêu hãnh của ngày xưa. Tôi không hề cảm thấy hả hê, chỉ cảm thấy một sự bình yên sâu sắc.
Tôi nhận ra rằng, sự trả thù không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là tôi đã tìm thấy chính mình, tìm thấy hạnh phúc thật sự. Tôi đã học được cách yêu thương bản thân, cách trân trọng những gì mình đang có. Tôi đã học được cách buông bỏ quá khứ, và sống trọn vẹn cho hiện tại. Tôi biết, mỗi người đều có một con đường riêng, và tôi đã chọn con đường của mình.
Một buổi tối, khi tôi đang ru Anh Thư ngủ, con bé bất chợt hỏi: “Mẹ ơi, có phải mẹ là công chúa không?” Tôi mỉm cười, hôn lên trán con. Tôi nói: “Không, con yêu. Mẹ không phải công chúa. Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng mẹ có một người chồng tuyệt vời và một cô con gái đáng yêu.” Anh Thư mỉm cười, dụi đầu vào lòng tôi, ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khắp căn phòng. Tôi nghĩ về cuộc đời mình, về những thăng trầm mà tôi đã trải qua. Từ một cô gái ngây thơ, tin vào cổ tích, bị phản bội và sỉ nhục, đến một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, tìm thấy tình yêu và hạnh phúc đích thực. Tôi biết, hành trình đó không hề dễ dàng, nhưng nó đã giúp tôi trở thành con người như ngày hôm nay.
Anh Khoa bước vào phòng, nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai tôi, thì thầm: “Em đang nghĩ gì vậy?” Tôi quay lại, nhìn anh. Tôi nói: “Em đang nghĩ về cuộc đời mình. Em thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh.” Anh Khoa siết chặt tôi hơn, hôn nhẹ lên tóc tôi. Anh nói: “Anh cũng vậy. Anh may mắn khi có em.”
Chúng tôi đứng đó, ôm nhau trong ánh trăng, ngắm nhìn con gái đang ngủ say. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều của Anh Thư. Tôi biết, đây chính là hạnh phúc. Không phải hạnh phúc từ những thứ xa hoa, phù phiếm, mà là hạnh phúc từ những điều giản dị, chân thành nhất. Hạnh phúc được yêu thương, được che chở, được sống trọn vẹn với những người mình yêu thương.
Chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Tôi tin rằng, với tình yêu, sự tin tưởng và sự đồng hành, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Và tôi biết, dù cuộc đời có đưa đẩy chúng tôi đến đâu, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở bên nhau, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Câu chuyện của một cô gái đã tìm thấy hạnh phúc đích thực sau những đổ vỡ và đau khổ.