Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8 - HẾT

Anh trai mỉm cười gật đầu: “Không sao là tốt rồi, lên xe, anh đưa hai đứa về.”

Tôi định nói Chi Chi có xe, cô ấy đã nhanh miệng: “Vâng ạ, cảm ơn anh Tân!”

Tôi: “…”

Hình như có gì đó sai sai?

Tối hôm đó, Phương Chi Chi bắt đầu tám chuyện về anh tôi.

Cô ấy hoạt bát đáng yêu, gia đình giàu có; anh tôi là du học sinh về nước, trầm ổn tự chủ — thật ra cũng khá hợp nhau.

Nghĩ kỹ lại… thấy cũng hay đấy.

10

Nửa năm sau, trong sảnh tiệc khách sạn.

Tôi đang ở trong phòng trang điểm, nhìn chuyên viên trang điểm đang làm đẹp cho cô dâu.

Chiếc váy cưới thanh lịch quý phái, cô dâu xinh xắn rạng rỡ, tất cả đều giống hệt buổi lễ cưới nửa năm trước — chỉ khác là chú rể lần này, là anh trai tôi.

Phương Chi Chi phải lòng anh tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu theo đuổi anh một cách mãnh liệt.

Một cô gái rực rỡ như mặt trời, ai mà chịu nổi sự nhiệt tình ấy, anh tôi nhanh chóng “ngã gục”.

Sau nửa năm tìm hiểu, hai người cùng nhau quyết định kết hôn.

Phương Chi Chi trong mắt toàn là bong bóng hạnh phúc, mơ tưởng đến cuộc sống hôn nhân tràn đầy ngọt ngào.

Cô quay đầu nhìn tôi, thúc giục tôi trang điểm.

“Nhi Nhi, mau trang điểm đi, em làm phù dâu đấy, không thể để ai cướp mất ánh hào quang đâu nha.”

Tôi bất lực liếc cô ấy một cái: “Trước kia còn gọi là chị Minh Nhi, giờ gọi thẳng Nhi Nhi rồi à?”

Vốn dĩ tôi không muốn làm phù dâu, nhưng không chịu nổi cô ấy năn nỉ dẻo kẹo, nên đành tới.

Phương Chi Chi làm mặt xấu: “Ai bảo bây giờ em là chị dâu của chị chứ.”

Đang trang điểm thì cả hai chiếc điện thoại của chúng tôi cùng lúc vang lên.

Phương Chi Chi liếc nhìn, mỉm cười nói: “Tiền bồi thường của em cuối cùng cũng về tài khoản rồi.”

Sau khi kiện Tằng Dương, hắn không chịu trả, nhanh chóng bị liệt vào danh sách con nợ.

Không ngờ, kéo dài nửa năm, vậy mà lại đòi được tiền.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện: “Tằng Dương trước đây hình như từng mua bảo hiểm thương mại, nếu thật sự mắc bệnh, hẳn có thể được chi trả, chỉ là thủ tục hơi lâu, tính thời gian… chắc là đúng lúc này.”

Phương Chi Chi chớp mắt: “Chẳng lẽ Tằng Dương thật sự bị ung thư gan?”

Anh tôi đã quay về, Tằng Dương không dám đến quấy rầy tôi nữa.

Sau đó hắn biến mất, nghe nói đã nhập viện.

Nhưng tôi và Phương Chi Chi đều cho rằng, hắn giả mạo giấy chẩn đoán để giành lấy sự thương hại.

Nửa năm qua, chúng tôi không hề quan tâm đến hắn, sống hay c.h.ế.t cũng chẳng rõ, những việc bắt buộc phải xử lý cũng giao hết cho luật sư.

“Ai mà biết được.”

Trong lúc trang điểm, tôi liếc nhìn điện thoại — là một người bạn học cấp ba gửi tin.

【Minh Nhi, cậu biết tin gì chưa, Tằng Dương c.h.ế.t rồi!】

Tôi nhướn mày, trả lời lại: 【Thật à?】

Bạn học trả lời ngay: 【Dĩ nhiên! Có người trong lớp mình đến dự tang lễ luôn, bố mẹ hắn khóc gần mù cả mắt.】

Từ chuỗi tin nhắn của bạn, tôi ghép lại được cuộc đời nửa năm cuối của Tằng Dương.

Hắn thật sự bị bệnh, là ung thư gan, tờ giấy chẩn đoán kia là thật.

Nhưng hắn không có tiền chữa bệnh, lại còn mang nợ, “anh em tốt” của hắn thì sớm đã chuồn khỏi thành phố, chẳng giúp gì được, cha mẹ hắn đành bán đi căn nhà duy nhất.

Dù vậy, hắn vẫn từng bước đi đến cái chết.

Không biết trước lúc chết, hắn có từng cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm hay không?

Hôm nay chính là ngày tang lễ của hắn.

Tiền bảo hiểm thương mại, cũng vừa về tài khoản hôm nay.

Bạn học còn gửi cho tôi một bức ảnh tang lễ, trong ảnh, hai ông bà già khóc đến đau thấu ruột gan.

Bạn nhắn: 【Con trai duy nhất mất rồi, hai ông bà đáng thương quá.】

Tôi chớp mắt — đáng thương sao? Khi họ cùng Tằng Dương lừa gạt các cô gái, họ có từng thấy các cô gái đáng thương không?

Cảm ơn bạn học vì tin tức, tôi đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn Phương Chi Chi.

“Chi Chi, Tằng Dương c.h.ế.t rồi.”

Cô sững người một chút, sau đó mỉm cười rạng rỡ: “Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!”

Nhìn nụ cười rực rỡ của cô ấy, tôi không khỏi thầm nghĩ — may mắn thay, lúc trước chúng tôi đã kịp thời phát hiện ra bản chất của tên cặn bã, nếu không, giờ này có khi Phương Chi Chi đã trở thành một người đàn bà bất hạnh.

Tôi gật đầu: “Đúng là một ngày đẹp trời.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương