Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Chương 3:

Trên kệ có đặt một mô hình máy bay rất tinh xảo.

Đó là món quà Kì Hưu Ngôn tặng tôi sau khi đính hôn.

“Em vẫn giữ cái này à?” Anh hỏi, ánh mắt trong cơn say cũng cố tỏ ra tỉnh táo.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Nhưng… sao anh còn nhớ chuyện sau khi đính hôn?

“Anh nhớ lại rồi à?” Tôi không nhịn được hỏi.

Kì Hưu Ngôn không trả lời thẳng.

Đôi mắt anh sáng lên, ánh nhìn như phát ra tia sáng.

Anh nói:

“Thì ra… em vẫn còn nhớ.”

“Thì ra… em vẫn còn nhớ.”

Câu nói đó là ý gì?

Tôi vất vả xử lý xong công việc, nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Thật ra, lần đầu tiên tôi gặp Kì Hưu Ngôn không phải là tại buổi xem mắt giữa hai nhà.

Hồi ấy, tôi vừa tiếp quản công ty, lúc ấy do còn trẻ tuổi, nhìn không có tí uy thế nào.

Thêm việc những chú bác trong ban quản lý, tuổi tác lớn hơn, hoàn toàn không phối hợp với tôi.

Một bản kế hoạch nội bộ bị đùn đẩy mãi từ lúc tôi còn ngồi chờ ở sân bay đến tận khi tôi lên máy bay ngồi vào ghế.

Lúc phát thanh viên trên máy bay nhắc hành khách tắt nguồn điện thoại, tôi mới bực bội dập máy.

Ngay khoảnh khắc tắt nguồn, tôi bỗng như bị kéo ra khỏi đống hỗn loạn rối bời đó.

Cảm giác uất ức không tên dâng lên trong lồng ngực.

Tại sao họ lại cố tình chống đối tôi như thế?

Mũi tôi cay xè, nghẹn cứng ở cổ họng.

Tôi vội cúi đầu tìm khăn giấy trong túi đeo chéo.

Túi chứa đầy máy tính, tài liệu, sổ tay, chật ních và nặng trịch giống hệt như tâm trạng bị áp lực đè nén, không biết trút đi đâu.

Chưa kịp tìm thấy khăn giấy, nước mắt đã rơi.

Trong làn nước mắt nhòe nhòe, một bàn tay đeo đồng hồ sang trọng đưa sang một tờ giấy ăn.

Ống tay áo vest ủi phẳng phiu, những ngón tay thon dài cầm tờ giấy ăn trông rõ từng đốt.

“Chắc cô cần cái này.”

Giọng người đàn ông vang lên, trầm ấm và đáng tin.

Tôi ngẩng lên theo tiếng nói, vừa hay chạm mắt với ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng ấy.

Trên giấy ăn còn kẹp thêm một viên kẹo bạc hà.

Tôi lau nước mắt, cho viên kẹo vào miệng.

Vị mát lạnh lan ra đầu lưỡi, xoa dịu đám cảm xúc hỗn loạn trong lòng ngực.

Sau khi xuống máy bay, tôi bước vào cuộc họp tiếp theo với trạng thái hoàn toàn khác, và đã thuyết phục được những chú bác không chịu hợp tác kia.

Tôi mãi không quên được ánh mắt ấy.

Cho đến buổi xem mắt hôm đó, tôi miễn cưỡng đẩy cửa vào.

Người đàn ông đang trò chuyện, đùa giỡn với người khác ngẩng lên, lại một lần nữa ánh mắt giao nhau với tôi.

Tôi nghĩ: Ồ, thì ra anh ấy tên là Kì Hưu Ngôn.

Nếu là anh, vậy thì tôi đồng ý.

“Thì ra em còn nhớ.”

Kì Hưu Ngôn nói câu đó trong lúc say, lòng ngập tràn vui sướng.

Đây là chiếc mô hình máy bay mà ngày còn bé anh và Ôn Nghiên cùng làm khi thi đấu mô hình hàng không.

Một cái của anh, một cái của cô.

Mẹ từng nói, chiếc mô hình của anh đã được anh tặng cho vị hôn thê tương lai.

Nghĩ lại, anh cảm thấy đúng là lúc đó đầu bị lừa đá, sao lại đem tặng món quà quan trọng như vậy cho người khác.

Hồi bé, anh là một cậu nhóc mũm mĩm, rụt rè, thậm chí còn hơi ngọng.

Các bạn trong lớp không thích anh, ghét anh nói chậm, chẳng ai chịu lập đội thi mô hình máy bay với anh cả.

Chỉ có Ôn Nghiên là đồng ý.

Cô hoạt bát, cũng rất cứng đầu.

Khi lắp ráp mô hình, đầu óc cô nhanh nhạy, nghĩ ra đủ ý tưởng hay ho.

Và mỗi lần Kì Hưu Ngôn nói ý tưởng của mình, Ôn Nghiên chưa bao giờ cắt ngang lời anh.

Cô chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, kiên nhẫn lắng nghe.

Có lúc, cô sẽ khen anh: “Kì Hưu Ngôn, cậu thông minh ghê! Ý tưởng này hay thật!”

Có lúc, cô sẽ cau mày bác bỏ: “Không được đâu! Làm vậy máy bay không bay được!”

Cuối cùng, cuộc thi kết thúc, cậu bé cà lăm Kì Hưu Ngôn giành được giải nhất đầu tiên trong đời.

Từ đó anh dần dần dám thể hiện bản thân.

Mọi người cũng dần quên đi việc anh từng là “thằng bé cà lăm”.

Chỉ có Kì Hưu Ngôn biết, trong tâm trí anh luôn hiện lên hình ảnh một đôi mắt tròn to sáng ngời đang nhìn mình.

Đôi mắt đó là của Ôn Nghiên.

Cảm xúc rung động tuổi thơ khó gọi thành tên ấy, theo năm tháng âm thầm lớn lên cùng anh.

Đến một sáng tỉnh dậy sau tai nạn xe, nó bỗng bừng nở.

Khi nghe tin mình sắp cưới người trong cuộc hôn nhân thương mại, cả thế giới như sụp đổ.

Kì Hưu Ngôn vô cùng cảm kích, cảm thấy cú đ.â.m xe đó như đập vỡ cơn mê trong đầu anh.

May mà chưa kịp cưới.

May mà còn kịp.

Chỉ một câu nói của Kì Hưu Ngôn khiến tôi trằn trọc cả đêm, không sao chợp mắt.

Chắc chắn là anh nhớ ra rồi.

Anh nhớ hết rồi.

Anh sẽ không ở lại nhà tôi nữa.

Chuỗi ngày sống chung lộn xộn này sắp phải kết thúc.

Khi hương bữa sáng len qua khe cửa, cảm giác buồn bã vô cớ trong tôi lên đến đỉnh điểm.

Tôi mệt mỏi đẩy cửa ra, chạm mặt với một Kì Hưu Ngôn rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Chào buổi sáng!” — Giọng anh phấn khởi đến mức không thể giấu.

Sắp chuyển đi rồi, vui đến vậy sao?

Tôi lết đến bàn ăn, nhìn đống bữa sáng thịnh soạn mà lòng thấy nghẹn.

Tạm biệt nhé, bánh bao nhỏ nhân thịt.

Tạm biệt luôn cả sữa đậu nành, quẩy chiên, bánh trứng sữa…

“Vậy nên… em vẫn còn nhớ chứ?” – Kì Hưu Ngôn bất ngờ hỏi.

Anh đang thăm dò thái độ tôi sao?

Tôi bực dọc: “Tôi nhớ thì có ích gì, anh nhớ lại là đủ rồi.”

“Thật hả?”

Anh lập tức cong môi, cười tươi như gió xuân.

Anh quả quyết: “Vậy việc anh vẫn sống chung với em, có nghĩa là em sắp hủy hôn rồi đúng không?”

Chuyển chủ đề hơi nhanh đấy? Mà hai chuyện này liên quan gì đến nhau?

Nhưng rõ ràng là anh đã nhớ lại, vừa nhắc đến chuyện hủy hôn liền hí hửng như thế.

Tôi uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, tâm trạng nặng trĩu:

Tùy chỉnh
Danh sách chương