Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Cả buổi chiều đọc truyện tổng tài công cốc rồi.
Diễn biến của sự việc nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi không tin vào vận mệnh, bèn hỏi: “Bác chắc chắn con trai bác là Kỳ Lăng chứ?”
Chứ không phải là người nào khác trùng tên trùng họ sao?
Bà ấy càng phấn khích hơn.
“Đúng đúng đúng, chính là cái thằng mà cả ngày cứ đanh mặt ra, mặt mày viết rõ bốn chữ ‘người lạ chớ lại gần’ ấy. Bác đã tìm hiểu rồi, con là bạn gái của nó, chắc chắn nó sẽ nghe lời con.”
Tôi đầy rẫy dấu hỏi chấm trong đầu.
Kỳ Lăng lúc nào cũng đanh mặt à?
Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại bạn trai mình.
Ngoại trừ thời gian đầu mới quen anh có chút lạnh lùng, bình thường anh ngoan lắm.
Người phụ nữ thở dài: “Nó cãi nhau với bố nó, lão già đó đầu óc cứ ngu muội, cứ nhất quyết ép nó đính hôn, Kỳ Lăng không đồng ý, tức đến nỗi bỏ đi, bố nó cũng cứng đầu, nhất quyết không thèm tìm con trai.”
Bà ấy đưa cho tôi một ánh mắt bất lực: “Những chuyện sau đó thì chắc con cũng biết, nó bị tai nạn xe hơi rồi mất trí nhớ.”
Tôi: “…”
Tôi đầy rẫy dấu hỏi chấm trong đầu.
Gia đình hào môn của các người thú vị đến thế sao?
Tôi cân nhắc một chút, định mở miệng nói gì đó.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.
Cuộc gọi đến là Kỳ Lăng.
Người phụ nữ đối diện mắt sáng rực.
Tôi chần chừ một lát, rồi bắt máy.
“A Tuyết, hôm nay em đi đâu vậy, anh đang ở dưới lầu công ty em này.” Giọng Kỳ Lăng đáng thương vô cùng: “Anh hỏi đồng nghiệp của em, họ bảo hôm nay em ra ngoài rồi.”
Người phụ nữ trợn tròn mắt, vẻ mặt thể hiện rõ là không thể tin nổi.
Tôi an ủi Kỳ Lăng: “Sao hôm nay anh lại nghĩ đến việc đến công ty em vậy?”
“Anh nhớ em, hôm nay anh đã không gặp em sáu tiếng rồi.”
Người phụ nữ che miệng, lông mày nhíu chặt.
“A Tuyết em ở đâu, anh đến đón em có được không?”
Tôi buồn cười đáp lại anh: “Anh đón em bằng cách nào, bắt taxi đến đón à?”
Kỳ Lăng chần chừ một lát: “Không được sao?”
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phiền muộn của anh ở đầu dây bên kia.
Vẫn còn có người đang đợi, tôi nói qua loa với anh hai câu rồi cúp điện thoại.
Không biết từ lúc nào mẹ của bạn trai tôi đã ngồi thẳng người dậy.
Bà ấy nghiêm túc nắm tay tôi: “Con dâu à, con cứ đi hẹn hò với con trai mẹ đi, mẹ là một phụ huynh cởi mở, sẽ không làm phiền buổi hẹn hò của hai đứa đâu. Đúng rồi, hẹn hò thì không thể không có tiền, không đủ thì cứ nói với mẹ, mẹ có tiền mà, đừng ngại tiêu! Chỉ là khi hai đứa hẹn hò, có thể tiện miệng nhắc con trai mẹ về nhà không, chúng ta thật sự rất cần nó đó.”
Kiểu người gì thế này, tự dưng đã xưng là mẹ tôi rồi?
Giây tiếp theo tôi nhận được một tin nhắn.
[Ngân hàng Công Thương thông báo, tài khoản của quý khách đã nhận được 1.000.000 tệ]
…
Đây là mấy số 0 vậy?
Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, cảm ơn mẹ yêu!
6
Khi tôi về công ty, Kỳ Lăng đang ngồi ở chỗ làm việc của tôi.
Anh hỏi tôi qua WeChat liệu có thể xem tài liệu trên bàn làm việc của tôi không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh đã tiến vào trạng thái làm việc.
Đàn ông khi làm việc là quyến rũ nhất.
Câu này quả không sai chút nào.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên gương mặt anh.
Gương mặt nghiêng nghiêng như được thần linh hôn, đắm chìm trong ánh sáng, toát lên vẻ cao ngạo và bất khả xâm phạm.
Ngay cả những ngôi sao hạng A được mệnh danh là “nhan sắc thần tiên” trong giới giải trí cũng không thể sánh bằng anh.
Tôi rón rén bước đi, muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Nhưng anh lại phát hiện ra tôi ngay khi tôi vừa đi bước chân đầu tiên.
Vẻ nghiêm túc và cảm giác xa cách quanh anh đột ngột tan biến.
Giống như một chú chó lớn, anh lao vào lòng tôi, dụi đầu vào vai tôi.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“A Tuyết, cuối cùng em cũng về rồi, anh nhớ em lắm.”
Chết rồi!
Bạn trai tôi, sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ?
Khoảnh khắc ngắn ngủi bị sắc đẹp làm cho mê muội.
7
Sau khi về nhà, tôi nằm trên ghế sofa, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện chiều nay.
Càng nghĩ càng thấy không đúng.
Rõ ràng mấy ngày trước tôi đã thấy Kỳ Lăng ở Tập đoàn Kỳ thị.
Tại sao mẹ anh lại bảo tôi dỗ Kỳ Lăng về nhà chứ?
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa như cá chép hóa rồng.
Kỳ Lăng đang đeo tạp dề nấu cơm trong bếp.
Tôi hành động quá mạnh, làm anh giật mình.
Anh đặt xẻng nấu ăn xuống, rửa tay rồi đi đến bên cạnh tôi.
Anh lo lắng nhìn tôi: “Sao vậy em?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến mấy chuyện thôi.”
Kỳ Lăng trông càng lo lắng hơn.