Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ anh vô tư vô tâm còn hơi chậm chạp, mãi đến khi con trai trưởng thành mới phát hiện con không gần gũi với mình, lúc đó mới bắt đầu bù đắp.
Tôi nghe xong, nhớ lại lần đầu tiên mẹ anh gặp tôi, bà ấy miêu tả về Kỳ Lăng là “cả ngày cứ đanh mặt ra”.
Tôi còn tưởng trước đây Kỳ Lăng có tính cách như vậy, hoặc là chỉ dịu dàng với mình tôi.
Hóa ra là mẹ anh không hề hiểu anh.
Tâm trạng tôi có chút phức tạp, một mặt cảm thấy tuổi thơ như vậy hình như không có gì đặc biệt, mặt khác lại dâng lên sự xót xa.
Gia đình tôi và anh có chút giống nhau, nhưng nghiêm trọng hơn anh một chút.
Gia đình nghèo khó, bố mẹ trọng nam khinh nữ, tôi là con gái thứ hai.
Chị gái tôi sớm đã lấy chồng, vốn dĩ tôi cũng nên như vậy, học đến nửa năm lớp mười một thì bị buộc thôi học.
Lúc đó tôi tìm đến một blogger tự truyền thông địa phương, kể lại câu chuyện của mình.
Lượt xem video tăng vọt, dưới áp lực dư luận, tôi đã trở lại trường hoàn thành việc học và khi lên đại học thì bay xa, không bao giờ quay về ngôi nhà đó nữa.
Những chuyện trước kia của anh so với tôi, dường như chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Trong mắt người khác, có lẽ lại là con nhà giàu bắt đầu “than thở vô cớ” thôi.
Nhưng tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh: “Tất cả đã qua rồi, sau này em sẽ ở bên cạnh anh.”
Mình thảm không có nghĩa là người khác không thảm.
Không có bất kỳ loại khổ nạn nào đáng bị chê cười.
Chê cười người khác không thể làm giảm bớt nỗi đau của chính mình.
Tại sao phải tăng thêm bi thương cơ chứ?
Hơn nữa, đây là bạn trai của tôi mà, tôi không an ủi thì đợi người khác an ủi sao?
Anh ôm tôi ngồi lên đùi, phía sau truyền đến một giọng nữ hấp tấp, sôi nổi.
“Con trai các con đến rồi à!!!”
Tôi vội vàng đẩy Kỳ Lăng ra, không ngờ anh ôm quá chặt, tôi ngã phịch vào người anh.
Môi tôi dán chặt lấy môi anh, bốn mắt nhìn nhau, cả hai im lặng.
Chỉ có bố mẹ anh trợn mắt há hốc mồm: “Ối giời ơi, hình như chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
14
Tôi ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh chào hỏi.
Ánh mắt mờ ám của mẹ anh đảo qua đảo lại giữa tôi và Kỳ Lăng.
Ngại quá! Ngại ơi là ngại!
Nhà ai mà lần đầu ra mắt lại gặp phải tình huống này cơ chứ?
Kỳ Lăng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hơi nghiêng người, muốn che chắn cho tôi.
Ghế sofa có tí tẹo thế kia, che chắn được mới là lạ.
May mà bố anh đã phá vỡ sự im lặng, ông ấy ho khan hai tiếng: “Con là A Tuyết phải không, nghe Tiểu Lăng nhắc đến con nhiều lần rồi.”
Tai tôi nóng bừng, đáp một tiếng “vâng”.
Bố anh nói chuyện rất thẳng thắn: “Kỳ Lăng tính cách lạnh lùng, mẹ nó luôn miệng lẩm bẩm lo nó độc thân không ai thèm, may mà gặp được con, hai đứa định khi nào thì kết hôn?”
“Tạm thời chưa xác định ạ.”
“Năm sau.”
Câu trả lời của Kỳ Lăng và tôi đồng thời thốt ra.
Anh nói chưa xác định, còn tôi nói năm sau.
Bố anh nhíu mày, ánh mắt khóa chặt lấy Kỳ Lăng: “Con không muốn kết hôn à?”
Hỏng rồi, hình như bố anh thật sự không thích anh cho lắm.
Tôi cố gắng hòa giải: “Chúng cháu chưa xác định cụ thể thời gian nào trong năm sau ạ.”
Cuối cùng lông mày nhíu chặt của bố anh cũng giãn ra.
“Được thôi, kết hôn sớm đi, đừng để mẹ con lo lắng.”
Ông ấy nói xong thì im lặng, người mẹ đang ngồi xem kịch một bên tìm thấy cơ hội đã nói chuyện phiếm với tôi.
Bà ấy nói về một số chuyện thú vị liên quan đến Kỳ Lăng.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Kỳ Lăng chỉ xen vào nói hai câu.
Bữa trưa ăn cùng nhau xong thì qua loa kết thúc chuyến ra mắt gia đình lần này.
Trên đường về, cô thư ký có việc tìm tôi, nhất thời tôi không nhận ra sự bất thường của Kỳ Lăng.
15
Đến khi tôi hoàn hồn, mới phát hiện anh vậy mà lại im lặng đến thế.
Từ lúc lên xe đến giờ, anh không nói một lời nào, chỉ loay hoay với chiếc điện thoại trong tay, không biết đang làm gì.
Biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc, lúc thì trầm tư, lúc thì nhíu mày, lúc lại nở nụ cười kỳ lạ.
Cứ như bị ma nhập vậy.
Tôi lại gần anh: “Đang nói chuyện với mẹ anh à?”
“Không phải, bà ấy không tìm anh.”
Tôi cúi đầu, phát hiện trên giao diện của anh là một đống chữ.
Tôi nhìn kỹ.
Tiêu đề to đùng viết rằng.
[Kết hôn cần chuẩn bị gì, mười kiến thức nhỏ này bạn nhất định phải biết!]
Tôi: ???
Cái tiêu đề trang tin tức câu view gì thế này.
Sao anh còn đọc mấy thứ này thế?
“Anh đang làm gì vậy??”
“Em bảo chúng ta năm sau kết hôn, đương nhiên bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị rồi!”
“Đó là em nói qua loa với bố anh thôi, chẳng phải anh nói anh với bố anh quan hệ không tốt sao.”
“Anh không nghe!” Kỳ Lăng bịt tai: “Tai anh điếc rồi, em nói gì anh không nghe thấy, thôi em đừng nói nữa, bây giờ anh rất bận phải tiếp tục nghiên cứu.”
Tôi gạt tay anh xuống: “Thật sự không nghe thấy à?”
Anh dùng sức gật đầu: “Thật, anh không nghe thấy gì nữa.”