Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi “ồ” một tiếng kéo dài, rồi ngả người ra sau tránh xa anh: “Được thôi, em vốn định nói, bây giờ mới đầu năm, nếu anh không đợi được thì cuối năm chúng ta kết hôn cũng được. Thế nhưng vì tai anh điếc rồi, vậy em phải suy nghĩ kỹ lại xem, hay là đổi một người bạn trai lành lặn khác vậy.”
Anh lập tức bỏ tay khỏi tai: “Anh khỏi rồi! Anh nghe thấy rồi, em không được đổi ý đâu.”
Tôi mỉm cười với anh: “Muộn rồi đó bảo bối.”
Anh không phục, lao đến.
“Không được, vừa nãy anh nghe rõ từng chữ một!”
Tôi véo má anh, cười tủm tỉm nói: “Em không nghe thấy gì cả.”
15
Đêm sao băng, những sao chổi phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ những ngôi sao cách xa năm ánh sáng, xuyên qua không gian bao la, rơi vào trong mắt chúng tôi.
Tương truyền người nguyện cầu dưới sao băng có thể đạt được ước nguyện.
Vận mệnh của nhân loại đối với vũ trụ bao la mà nói, chỉ như khoảnh khắc phù du.
Dải ngân hà trải dài bất tận, từ hàng tỷ năm trước cho đến tận bây giờ.
Tôi chắp tay, hướng về sao băng ước nguyện.
Làn gió đêm lướt qua ban công lúc này cực kỳ dịu dàng.
Đêm đầu hạ, sao trời lấp lánh, ánh trăng dịu hiền.
Tiếng ve kêu rả rích ẩn mình trong những tán lá rậm rạp của khu rừng.
Tôi nhớ lại đêm hè hai năm trước, tôi tan ca làm thêm về nhà lúc nửa đêm, đi trên đường không biết bị vật gì vấp ngã.
Tôi loạng choạng, ngã phịch xuống đất.
Cúi đầu nhìn kỹ, một người đàn ông nửa sống nửa c.h.ế.t nằm trên mặt đất, trán vẫn còn chảy máu.
Tôi đưa ngón tay ra, kiểm tra hơi thở của anh.
Hơi thở đều đặn và yếu ớt phả qua đầu ngón tay, hơi nhột.
May mà chưa chết.
Tôi ngồi xổm bên cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Trong lòng thầm nghĩ, tôi đã gọi anh rồi đấy, anh không tỉnh thì không trách tôi được đâu nhé.
Ai ngờ người nằm dưới đất theo động tác của tôi, từ từ mở mắt.
Đôi mắt anh chứa đựng đêm hè rực rỡ, ánh sáng lấp lánh trong mắt tựa như đom đóm nhấp nháy, đẹp vô cùng.
Anh nghiêng đầu, mơ hồ hỏi tôi: “Cô là ai?”
Tôi trả lời: “Người qua đường. Sao anh lại nằm dưới đất thế, có cần tôi gọi điện cho người nhà anh không, đừng c.h.ế.t đấy nhé.”
Anh ôm trán, chớp chớp mắt, phản ứng chậm chạp vô cùng, giống như một con lười vừa mới tỉnh ngủ.
Một lúc lâu sau, anh nhìn tôi: “Nhưng tôi đã quên mất mình là ai rồi. Cô có thể tạm thời cưu mang tôi không?”
16
Kỳ Lăng vừa tắm xong, quấn chiếc khăn tắm rộng thùng thình đi đến bên cạnh tôi.
“Anh tắm xong rồi, A Tuyết em đang xem gì thế?”
Tôi quay đầu: “Tối nay có mưa sao băng, anh không biết sao?”
Anh ôm lấy tôi: “Không biết, anh không xem tin tức.”
“Thủ đô hiếm khi có trời trong, lại đây đi, vẫn còn có thể thấy một chút tàn dư của mưa sao băng đó.” Tôi giải thích cho anh nghe những truyền thuyết cổ xưa và bí ẩn: “Nguyện cầu dưới sao băng có thể đạt được ước mơ.”
Anh chớp mắt: “Em đã ước chưa?”
“Rồi.”
“Ước nguyện gì thế?”
“Ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Anh tựa vào vai tôi, mười ngón tay đan chặt vào tay tôi.
Giọng nói ấy dịu dàng lại kiên định: “Nhưng sao băng không nhất định có thể thực hiện ước nguyện của em còn anh thì có thể, vậy nên em có thể nói cho anh biết không?”
“Không được. Đây là bí mật.”
Đây là bí mật, trước lúc bình minh.