Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thịnh nhìn tôi cái: “Anh ta không xứng với em. Đừng mềm lòng.”
“Phản bội trăm vậy. Không chung thủy là không vượt qua được bản năng loài vật, là chưa tiến hóa đủ. Anh ta chẳng có chút tự nào, chẳng đủ yêu em.”
“Em nên tìm người đàn ông có trách nhiệm.”
Khóe môi tôi không nhịn được khẽ nhếch, lại nhấn xuống, nghèn nghẹn nói:
“ đàn ông tốt như anh hiếm … Em biết tìm đâu ra người như thế đây?”
Tai Thịnh hơi đỏ lên, anh ho khẽ:
“Ừm… chắc chỉ có anh là hợp với em thôi.”
7
Ba ngày , khi đang uống rượu trong bar, tôi nhận được tin nhắn Thịnh.
Anh hỏi bao tôi định lại việc.
đó, khi anh nói ra câu gần như là lời tỏ tình kia, tôi thực sự sững người. Không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy.
tôi không phản hồi gì .
Tôi nghiêm túc với Thịnh. Qua ngày tiếp xúc, tôi biết anh là người ở mọi phương diện đều vượt xa tiêu chuẩn chọn bạn đời tôi.
Chính thế, tôi càng không nhập nhằng bước vào mối quan hệ này.
Không lặp lại vết xe đổ như với Lộ Ngạn.
đoạn tình cảm bắt đầu trong mơ hồ, cuối cùng chỉ có kết thúc trong mơ hồ.
Vừa , nhân lúc trái tim còn chưa lành, tôi xin nghỉ phép năm, rủ bạn bè ra ngoài xả hơi.
bar này được xem là nơi cao cấp bậc nhất trong thành phố, không ồn ào, ban nhạc hát .
Tôi vừa nhấm nháp rượu, vừa ngắm nhìn bóng dáng nam thanh nữ tú trong sàn nhảy, cho đến khi không biết từ lúc nào âm nhạc lặng đi, lúc , tiếng guitar chậm rãi vang lên.
“I found a love for me
Darling, just dive right in and follow my lead
…”
Chất giọng khàn trầm, mang theo từ tính đặc biệt vang lên, khiến động tác cầm ly rượu tôi khựng lại, tôi mở to mắt nhìn phía sân khấu.
Lộ Ngạn mặc áo sơ mi đen, ngồi trên ghế cao, gảy đàn guitar. Sợi dây chuyền bạc nơi cổ anh ánh lên lấp lánh, trong thoáng chốc, đám đông ồn ào và ánh đèn mờ ảo như đều tan biến, tôi chỉ thấy ánh nhìn trong đôi mắt anh khi ánh mắt tôi chạm nhau.
Các cô gái phía dưới gần như bùng nổ, rì rầm bàn tán chuẩn bị lên xin WeChat.
Cảnh tượng y hệt như đầu tôi gặp nhau.
Chỉ khác là, này, không tôi bước phía anh.
Lộ Ngạn giữ nguyên cây đàn trong tay, bước xuống sân khấu, nhìn tôi cười:
“Cho anh xin WeChat nhé?”
bar như nổ tung.
Tôi luôn nghĩ trái tim mình đã lặng như mặt nước, vậy đây lại dậy lên gợn sóng nhẹ.
Tôi nhìn anh, ánh mắt phức tạp:
“Hà tất vậy?”
Không tôi tự hạ thấp mình, tôi biết Lộ Ngạn thật sự có tình cảm với tôi. cái “thích” ấy, rốt cuộc là tôi là tôi, là tôi từng tận tâm chăm sóc anh, tôi luôn nhẫn nhịn mỗi anh phản bội, không cãi vã, không trách móc?
Tôi nghi ngờ, có lẽ tất gì anh đang bây chỉ trong tiềm thức, anh vẫn xem tôi là kẻ yếu thế trong mối quan hệ này, là người luôn bị anh kiểm soát. Và đây, khi kẻ từng luồn cúi như tôi lại dám động nói chia tay, điều đó khiến anh không cam lòng thôi.
Đám đông dần tản ra, Lộ Ngạn vẫy tay với ban nhạc, âm nhạc tiếp tục vang lên. Anh ngồi xuống cạnh tôi, tựa người vào lưng ghế, khẽ thở dài.
“Lúc em nói lời đó, anh nhà nghĩ mãi, đúng là như vậy thật.”
“ năm qua em chưa từng gì có lỗi với anh, em cho đi nhiều, còn anh thì luôn em tổn thương. Em rời xa anh, anh có hiểu được.”
Ánh mắt anh hơi lạc thần, giống như đang ép mình nói ra điều gì đó, giọng điệu vụng , có phần thô ráp.
“Anh… nếu này anh thay đổi, đối xử tốt với em, không dính dáng đến người phụ nữ nào khác nữa, em có …”
Dường như nhớ ra lời thề son sắt “ đời không ăn lại cỏ cũ” đó, mặt anh đỏ lên, như lấy hết dũng khí:
“Em có lại với anh không?”
“Anh xin lỗi, trước kia là anh không tốt.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, cứ tưởng anh bị hoán hồn .
Lộ Ngạn luôn ngạo nghễ, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn tôi, vậy nay lại động nhận sai, lại còn cầu xin được ?
“Tự dưng anh nghĩ ra được mấy lời này?” Tôi biết ngay đây không phong cách anh, chắc chắn có người xúi giục lưng.
Anh mím môi: “… Mấy thằng bạn anh. khi chia tay, tụi nó bảo anh ngày thường quắt, muốn níu người yêu thì đừng sĩ diện …”
Nói đến đây, sự xấu hổ như đã lên đến cực hạn, anh nghiến răng:
“Nên… em có muốn lại không?”
“Anh điều kiện tốt hơn mấy thằng em đi xem mặt nhiều. Em từng yêu anh , nhìn mấy người kia chắc chắn thấy chán ngắt. Còn cái ông sếp trước nữa, nhìn là biết kiểu tinh anh nhàm chán, ngày nào chỉ biết nói chuyện công việc.”
“ ta đã ở bên nhau ba năm, hiểu nhau , ta mới là phù hợp nhất.”
Tôi lại hỏi sang chuyện khác: “ sao anh thuyết phục được ông bar để anh trò này?”
Lộ Ngạn cong môi: “Anh mua luôn này , là ông mới.”
“Em thích chỗ này à? Vậy thì tặng em luôn.”
“Không cần.” Tôi uống cạn ly rượu, cầm túi đứng dậy.
“Cảm ơn anh. Bài hát , chuyện lại… thôi vậy.”
Không khí như đặc lại, Lộ Ngạn siết môi, ánh mắt trở nên trống rỗng:
“ sao?”
Anh có đôi mắt đào hoa đẹp, ngay khi không vui thì vẫn long lanh, ngập ánh nước. Vậy nay, trong mắt anh chỉ là sự lạnh lùng, hiếm thấy.
“…” Tôi cười, “Tôi chưa từng ăn lại cỏ cũ.”