Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Lục Khinh nói, ngoài thế giới này, cô ta đã từng nhìn thấy toàn bộ vận mệnh của tất cả chúng tôi. Việc đến đây, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Ở bên Trình Dực, là vì một lời hứa.
Cô ta còn nói, người khiến Trình Dực hôn mê bất tỉnh chính là tôi.
Trình Dực không giống tôi, cũng không giống Chu Thời Khiêm.
Tôi có thể dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của số phận,
Chu Thời Khiêm thì có thể lựa chọn có làm theo số phận đã được sắp đặt hay không,
Duy chỉ có Trình Dực, người tỉnh ngộ sớm nhất, lại không thể thoát khỏi số mệnh.
Cô ta nói:
“Tôi đâu có thích tên ngốc đó.”
“Tôi với anh ta quen nhau từ lâu rồi. Khi đó, anh ta từng cứu tôi một mạng. Lúc tỉnh lại, câu đầu tiên anh ấy nói chính là bảo tôi hứa một chuyện – tham gia buổi tiệc sinh nhật ấy, trở thành bạn gái của anh ta.”
“Tôi không thuộc về thế giới này, không bị bất kỳ quy tắc hay số mệnh nào trói buộc, càng không giống một con rối dây bị sắp đặt sẵn là sẽ yêu anh ta.”
“Anh ta tìm tôi, là vì bên anh ấy chắc chắn sẽ có một người con gái xuất hiện. Anh ta sợ nếu một ngày bản thân ‘trở lại’, thì người đứng bên cạnh lại là một người khác. Cho nên mới… Nhưng mà, trở lại ư – dễ thế sao?”
“Thật ra anh ấy cũng rất đáng thương. Những nhân vật phụ khác sau khi tỉnh ngộ không bị cốt truyện ràng buộc nữa thì có thể tự do. Nhưng anh ấy, lại vì mối quan hệ với cô, chỉ mấy dòng cốt truyện thôi cũng đủ trói anh cả đời.”
“Mười năm ấy, ý thức của anh hoàn toàn trùng khớp với cốt truyện, vậy mà vẫn phải tận mắt nhìn thấy cô từng chút từng chút rời xa mình, yêu người khác.”
“Còn bây giờ, ý thức của anh lại hoàn toàn trái ngược với cốt truyện. Cô đoán xem, bao lâu nay, anh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn?”
“Quả nhiên, nguyên tắc của tôi là đúng – đừng bao giờ lại gần nhân vật chính, sẽ bị xui xẻo. Mà lại gần những vai phụ quan trọng cũng không khá hơn là bao.”
Ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, lại bắt đầu rơi tuyết rồi.
Từ ngày đó, ngày nào tôi cũng đến bệnh viện ở bên anh.
Lải nhải kể với anh những chuyện xảy ra trong ngày, hy vọng có một ngày anh sẽ đột nhiên tỉnh lại, rồi nói với tôi một câu:
“Tống Nguyệt, em ồn quá đi mất.”
Đáng tiếc là…
Tôi vẫn chưa chờ được anh tỉnh lại.
Đêm giao thừa, ăn cơm xong, tôi đến nhà anh lấy một ít sách về y học mang đến bệnh viện.
Thật ra tôi chẳng hiểu gì mấy, chỉ là muốn lật xem những cuốn sách mà anh từng đọc.
Sách đã cũ lắm rồi, chắc là đã bị lật giở vô số lần.
Chữ viết trên giấy mạnh mẽ rõ ràng, gọn gàng sạch sẽ, y như những cuốn vở ghi chép của anh hồi đi học…
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, khẽ vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay anh — rất mờ, nhưng chỉ cần chạm vào là dễ dàng cảm nhận được.
Tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, đầy đặn.
Nói ra thì, tôi thậm chí chưa từng thật sự nắm tay anh một lần nào cả.
Tuyết trên cành cây đang dần tan chảy, kỳ nghỉ của tôi cũng kết thúc.
Từ đó trở đi, ngoài thời gian đi làm, tôi đều đến đây ở bên anh.
Mẹ của Trình Dực từng khuyên tôi, sợ làm lỡ dở tôi.
Tôi mỉm cười ôm lấy bà, người đã gầy đi nhiều:
“Dì ạ, trong những năm tháng mà con không biết, anh ấy đã cô đơn đợi con rất nhiều năm rồi. Bây giờ, đến lượt con.”
Hôm đó, sau khi tan làm tôi đến bệnh viện ở bên anh, lúc lấy sách vô tình làm rơi ra một tờ giấy.
Trên đó chỉ có ba câu ngắn ngủi:
“Hình như tôi không thể kiểm soát cơ thể mình nữa rồi… Tất cả đều là giả, thì ra đều là giả.”
“Cô ấy vẫn đi theo con đường đó.”
“Tôi… không đợi được cô ấy nữa rồi.”