Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cứng đờ, không dám quay đầu.
Bạn tôi thở phào:
“Giáo sư Tạ, Đình Nguyệt không khỏe lắm—”
“Hóa trị phản ứng như thế là bình thường. Nếu cô ấy chịu không nổi…”
Phần sau Tạ Sơ Ngôn nói gì với bạn tôi, tôi không nghe rõ.
Bởi trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ—
Chết rồi, nãy giờ… anh ấy nghe thấy hết rồi chứ?
3.
Tối đó, y tá đến tiêm thuốc chống nôn cho tôi.
Nói chuyện có chút dò hỏi:
“Cô quen giáo sư Tạ à?”
Tôi nằm bẹp trên giường, giọng không còn thiết sống:
“Không quen. Sao lại hỏi vậy?”
“Giáo sư Tạ trước nay không bao giờ để ý mấy việc nhỏ thế này. Lần này còn đặc biệt đến văn phòng dặn bác sĩ điều trị chính cho cô, kê đơn thuốc chống nôn nữa.”
Tôi nhìn mình trong gương—gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh tật.
So với mười năm trước, khác nhau một trời một vực.
Không thể nào…
Tạ Sơ Ngôn dù có trí nhớ tốt đến đâu—
Không, anh ấy nhớ rất giỏi.
Lỡ như… anh ấy vẫn luôn ghi hận tôi thì sao?
Ba chữ “Mạnh Đình Nguyệt” rõ ràng treo đầu giường.
Tôi lại ảo tưởng rằng… anh không nhận ra tôi?
Bạn tôi chen vào:
“Giáo sư Tạ mới 28 tuổi hả? Trẻ thế mà đã làm giáo sư rồi sao?”
Y tá cười:
“Ôi, chị biết rõ ghê nha!”
“Giáo sư Tạ học liên thông thẳng từ cử nhân đến tiến sĩ ngành y. Lúc lấy bằng tiến sĩ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thành tích của anh ấy, phải gọi là hiếm có khó tìm luôn đó. Người thường sao sánh nổi?”
Thấy bạn tôi có vẻ quan tâm đến Tạ Sơ Ngôn, mấy y tá cười cười nói nói:
“Chị định theo đuổi giáo sư Tạ à? Khuyên thật lòng, đừng mơ. Người ta có người thương rồi.”
Bạn tôi liếc mắt nhìn tôi, nháy mắt.
Chỉ nghe y tá tiếp lời:
“Là con gái viện trưởng đấy, tiến sĩ du học về. Nói không chừng sắp cưới rồi ấy chứ.”
Nụ cười của bạn tôi cứng lại.
Tôi siết chặt bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đột nhiên cảm thấy mấy cái sợi chỉ thừa trên áo cũng thật thú vị.
Y tá đi rồi, bạn tôi khẽ nói:
“Đình Nguyệt… tớ xin lỗi.”
Tôi bật cười:
“Ê, xin lỗi gì chứ?”
“Tớ… tớ chỉ…”
“Tớ 28 tuổi rồi, không phải 18 đâu.”
Những giấc mộng thiếu nữ, những viễn cảnh nam thần lạnh lùng động lòng vì tôi—
Đã chấm dứt từ mười năm trước rồi.
4.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn gặp lại Tạ Sơ Ngôn.
Dù không thấy mặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe vài câu nhắc đến anh trong cuộc trò chuyện của y tá hay bác sĩ: nào là đi dự hội nghị học thuật, nào là đang làm nghiên cứu ở trung tâm thực nghiệm. Mỗi tuần anh chỉ đến kiểm tra một lần, hướng dẫn phác đồ điều trị một chút rồi đi.
Đợt hóa trị kết thúc, bệnh nhân có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Vì vậy, đến tận khi xuất viện, tôi vẫn không gặp lại anh lần nào.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng cấp ba.
“Mạnh Đình Nguyệt! Cậu vẫn ở Bắc Kinh à? Điều trị sao rồi?”
Đầu bên kia ồn ào náo nhiệt, còn nghe thấy tiếng một người nữa chen vào: “Sao cậu không nói với tụi này là bị bệnh? Nếu không nhắc đến, bọn tớ còn chẳng biết!”
Hồi học cấp ba, tôi cũng coi như có quan hệ tốt với bạn bè. Những năm qua vẫn giữ liên lạc lẻ tẻ với lớp trưởng. Tôi cười nhạt:
“Không muốn làm phiền mọi người thôi.”
“Đừng nói thế. Vậy đi, cậu đang ở đâu? Ngày mai bọn tớ qua thăm.”
Tôi không nỡ từ chối tấm lòng của họ, đành đưa địa chỉ.
Những năm qua nhà tôi tiêu tốn không ít tiền cho việc điều trị. Nhờ có bạn thân giúp đỡ, tôi mới thuê được một căn nhà giá rẻ ở thủ đô. Tầng một, phía nam có một khoảng sân nhỏ—nếu sức khỏe cho phép, tôi có thể trồng vài khóm hoa cỏ, thậm chí nuôi một chú chó.
Bạn học cấp ba phần lớn đều ở lại quê làm việc, số còn lại thì tản mác khắp nơi. Vì thế lần này chỉ có năm sáu người đến.
Họ tay xách nách mang đủ thứ nguyên liệu:
“Ban đầu định ăn lẩu, nhưng trời nóng quá, nấu vài món thôi nhỉ.”
Tôi đội chiếc mũ len dày cộp, mỉm cười:
“Không sao đâu, có điều hòa mà. Mình cũng muốn ăn lẩu đấy.”
Mọi người ồn ào kéo nhau vào bếp, trong nhà lập tức náo nhiệt. Cảm giác lờ mờ giống như hồi mới tốt nghiệp.
Lớp trưởng vừa nhặt rau vừa hỏi:
“Cậu có liên lạc với Tạ Sơ Ngôn không?”
Tôi khựng lại một giây:
“Gì cơ?”
“Ấy, cậu không biết à? Cậu ta là chuyên gia về bệnh m.á.u đấy, chuyên điều trị u lympho. Hỏi cậu ta chẳng phải tốt hơn à?”
“Ờ… tớ…”
Thật ra tôi không muốn dây dưa gì thêm với Tạ Sơ Ngôn nữa.
Kết quả là—chuông cửa bất ngờ vang lên.
Lớp trưởng lau tay, đi mở cửa. Tiếp theo là tiếng reo hò của bạn học:
“Tạ Sơ Ngôn! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Ôi trời ơi, giáo sư Tạ, lâu quá không gặp.”
“Vào đi nào, Mạnh Đình Nguyệt muốn ăn lẩu đấy, cậu là chuyên gia, quyết định xem có nên ăn không?”
Tôi ngẩn ngơ tại chỗ, mặt không khẩu trang như bị nắng gắt thiêu đốt, nóng bừng đầy bối rối.
Tôi không ngờ bọn họ lại liên lạc được với Tạ Sơ Ngôn.
Càng không ngờ là—chúng tôi lại chạm mặt khi tôi chưa kịp rửa mặt hay đeo khẩu trang.
Tạ Sơ Ngôn nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, giọng nhẹ:
“Ăn lẩu nước trong đi.”
“Được được! Nghe giáo sư, không ăn cay!”
Mọi người lại bắt đầu bận rộn. Tạ Sơ Ngôn nhận dép đi trong nhà từ lớp trưởng, thay ra. Rồi đưa túi hoa quả cho người trong bếp.
Lớp trưởng chủ động phá tan bầu không khí:
“Thôi thì, chuyện cũ để lại sau lưng đi.”
“Gặp nhau là vui rồi, Tạ Sơ Ngôn, cậu rộng lượng đừng để bụng chuyện với Mạnh Đình Nguyệt.”
“Lại đây giúp nhặt rau đi!”
Tạ Sơ Ngôn bị nhét cho cái rổ, trong đó là một bó rau muống.
Anh bị đẩy ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi. Trong chốc lát, trong phòng khách chỉ còn hai người chúng tôi. Chiếc máy lạnh ở góc phòng phát ra tiếng kêu cộc cạch.
Tôi tránh ánh nhìn của anh, vội rút chiếc khẩu trang từ sau m.ô.n.g ra, định đeo lên.
“Đã bị nhận ra rồi,” Tạ Sơ Ngôn bẻ gốc rau, giọng dửng dưng, “Còn che giấu làm gì nữa?”
Khung cảnh trong phòng trở nên lúng túng.