Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Tư Tư vội vàng: “Làm sao có thể chứ, nếu có thích thì cũng là thích kiểu ‘cún con’ năng động như Chu Dạng ấy!”
Tôi phản bác: “Đợi cậu bị Chu Dạng làm cho phát khóc vì ngốc nghếch thì cậu sẽ biết thôi.”
“Tớ vẫn thích kiểu ‘hot boy trường’ như Hạ Chí Nam hơn.”
“Không phải chứ, cậu thật sự thích kiểu con trai chỉ biết cắm đầu giải bài tập, chẳng có chút lãng mạn nào sao?”
“Tớ có thể tưởng tượng được nếu ở bên Hạ Chí Nam rồi, địa điểm hẹn hò của hai đứa mình không phải thư viện thì cũng là phòng tự học thôi!”
“Cậu bảo ai muốn ở bên anh ta chứ ha ha ha!”
“Sao cậu không cười nữa?”
Tiếng cười của Trần Tư Tư đột nhiên tắt ngúm.
Biểu cảm giữ ở trạng thái dở cười dở mếu, gò má căng cứng đến hơi co giật.
Tôi đang thắc mắc đây rồi quay đầu lại thì thấy cả người Hạ Chí Nam toát ra khí chất u ám cùng với Chu Dạng đang nắm chặt tay, viền mắt đỏ hoe.
“Tại sao lại thích Chu Dạng?”
“Cô thích Hạ Chí Nam?”
Đến khi buổi tự học tối kết thúc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng tối sau cửa lớp học trống rỗng.
Bình thường cái người cà lơ phất phơ dựa vào tường…
Đề mấu chốt mà bình thường tôi làm dễ như ăn kẹo giờ đây lại không tài nào làm được, lại liếc thấy bức vẽ phác thảo mặt nghiêng của tôi ở góc trên bên phải tờ đề.
Ngòi bút đột nhiên run lên, làm một vệt mực loang lổ trên giấy.
Hiển nhiên Trần Tư Tư cũng không vui, chống cằm vẽ nguệch ngoạc lung tung trên giấy nháp suốt ba tiết tự học tối.
“Cậu thật sự thích Hạ Chí Nam à?”
Tôi hỏi ngược lại cậu ấy: “Vậy cậu thật sự thích Chu Dạng à?”
Cả hai đứa tôi đều im lặng.
Trong lớp học đột nhiên bùng lên một trận xôn xao.
“Ối dồi ôi, nghe nói Chu Dạng và Hạ Chí Nam đánh nhau ở con phố trước cổng trường rồi!”
“Mới biết thôi à, đánh nhau suốt ba tiết tự học tối rồi, tình hình chiến sự cực kỳ ác liệt, nghe nói ngay cả chó đi ngang qua đường cũng bị đá một phát!”
“Thế có ai biết tại sao họ đánh nhau không?”
“Nghe nói là Chu Dạng bắt cá hai tay, trong đó một người lại là đối tượng Hạ Chí Nam thầm thích, Hạ Chí Nam đứng ra bênh vực đấy!”
“Sao tôi lại nghe là Hạ Chí Nam cướp bạn gái của Chu Dạng, Chu Dạng tức điên lên!”
“Các cậu toàn nói bậy! Đàn em của Chu Dạng nói là vì bạn gái của Chu Dạng giận dỗi không chịu đi tuần trăng mật với anh ta mà chạy đi giải đề với Hạ Chí Nam, nên hai người đó mới đánh nhau!”
“Các cậu toàn nói linh tinh!”
“Là Chu Dạng nghe nói Hạ Chí Nam là người ‘hai đường’ nên chạy đi tỏ tình, kết quả là Hạ Chí Nam không cho anh ta ‘đâm’! Tức tối quá nên muốn dùng vũ lực chiếm đoạt đấy!”
“Thằng ‘Tất to’ kia, lời cậu nói, cậu tự nghe xem cậu có tin không?”
“Hỏi Lâm Nhiễm và Trần Tư Tư đi, chẳng phải dạo này hai đứa nó qua lại khá thân với Chu Dạng và Hạ Chí Nam sao!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi và Trần Tư Tư.
“À… à thì, bọn tôi cũng không biết.”
Mọi người thấy không thú vị, bĩu môi, tiếp tục đoán già đoán non.
Suy đoán mới nhất đã từ việc Hạ Chí Nam và Chu Dạng tranh giành tình yêu sang việc hai người họ là cậu ấm thật giả vì tranh giành gia sản mà ra tay đánh nhau.
Tôi thật sự muốn hỏi, rốt cuộc con người ta có thể gây ra bao nhiêu rắc rối đây.
Tôi và Trần Tư Tư đều có cảm giác bồn chồn như đang nhảy nhót trong ruộng dưa, nhưng toàn ăn phải dưa hỏng.
Nhưng khi Trần Tư Tư và tôi vội vàng chạy ra con hẻm phía sau thì chỉ thấy một cảnh tượng tan hoang.
Ánh trăng chiếu xuống, ngay cả bóng hình cũng không thể soi rõ, sự mất mát ngập tràn khắp nơi.
Trước kỳ thi tốt nghiệp THPT, Chu Dạng không đến tìm tôi.
Trước đây, chỉ cần xuống nhà đổ rác là có thể thấy anh ta với vẻ mặt cà lơ phất phơ chặn ở cầu thang, vậy mà giờ tìm đâu cũng không thấy anh ta.
Hạ Chí Nam thì cứ luôn tìm tôi, chẳng nói gì, cứ im ỉm đi theo sau tôi.
Cuối cùng, vào ngày thi tốt nghiệp xong, tôi bị anh ta theo làm cho phát bực.
“Hạ Chí Nam, tôi không thích anh, người tôi thích là Chu Dạng.”
“Người thích anh là Trần Tư Tư bạn của tôi.”
Rõ ràng anh ta thở phào nhẹ nhõm, đôi môi vốn căng thẳng lập tức giãn ra, rồi lại cong khóe miệng cười.
“Cô ấy thật sự thích tôi sao?”
“Lâm Nhiễm!” Sau lưng tôi bỗng vang lên giọng nghiến răng nghiến lợi của cô bạn thân.
Cô ấy ôm túi tài liệu, gõ vào đầu tôi một cái rồi liếc xéo Hạ Chí Nam.
“Tại sao lại là tôi phải tỏ tình trước chứ?”
“Tôi có mang hoa theo.”
Hạ Chí Nam từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng trà Bá Tước, rất nhỏ tiếng nói với cô bạn thân của tôi.
Tôi khẽ chọc vào cô ấy: “Ý nghĩa của hoa là: Tình yêu phải được bày tỏ nồng nhiệt, đời này chỉ yêu mình em.”
“Ôi, thế này mà không lãng mạn à? Không muốn thì tớ lấy đấy nhé?”
Tôi làm bộ muốn lấy.
Nhưng đúng là chỉ số EQ của Hạ Chí Nam thấp thật, tay tôi còn chưa kịp đưa ra, anh ta đã vội giấu hoa ra sau lưng, rồi lắc đầu với tôi:
“Không phải cho cô.”
Tôi lập tức cạn lời.
Xì! Ai mà thèm chứ!
“Giấu giếm gì chứ, cánh hoa bị anh làm rụng hết rồi kìa.” Cô bạn thân của tôi đỏ mặt, giật lấy bó hoa ôm vào lòng.
Tai Hạ Chí Nam đỏ đến mức như muốn rỉ máu: “Ý nghĩa của hoa.”
Cô bạn thân của tôi giả vờ giữ ý: “Xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
Hạ Chí Nam xoa xoa đầu ngón tay, đáy mắt lướt qua một tia cười.
“Ừm, anh sẽ cố gắng.”
Khi nhìn thấy Hạ Chí Nam từ từ chìa tay ra muốn nắm tay cô bạn thân của tôi.
“Không phải chứ, Hạ Chí Nam anh bị điên à?”
Một giọng nói trầm trầm xen lẫn sự bực bội phá vỡ bầu không khí.
“Không phải đã nói là mua hai quả dưa hấu lớn, gọi hai cô ấy về nhà xem chó của cậu với mèo của tôi đánh nhau cạnh tranh công bằng sao? Sao cậu lại làm cái trò này?”
Tôi bỗng quay phắt đầu lại, nhìn thấy Chu Dạng đang ôm hai quả dưa hấu siêu to, mồ hôi nhễ nhại.
“Vậy còn tôi thì sao?”
Tôi phì cười không nhịn được.
Chu Dạng lườm Hạ Chí Nam và bó hoa mà cô bạn thân của tôi đang ôm.
“Mẹ kiếp, cậu vượt mặt ở khúc cua à!”
Vừa nói, anh ta lại đổ dồn ánh mắt về phía tôi:
“Hạ Chí Nam vừa tỏ tình với người ta rồi, cô thấy chưa? Loại đàn ông đã thành ‘hàng cũ’ thế này thì đừng có mà ham nữa!”
“Lại đây, đừng buồn nữa, tôi khao cô ăn dưa hấu!”
“Miếng dưa của tôi ngọt hơn hoa của anh ta!”
Tôi nhìn anh ta đập vỏ dưa hấu kêu bộp bộp, không nhịn được xoa xoa thái dương.
Sao tôi lại đi thích một tên ngốc như thế này cơ chứ?
Thôi được rồi, cũng chỉ có cái mặt này là coi được thôi.
Tôi nhích lại gần Chu Dạng, áp sát mặt hỏi: “Tại sao tôi phải buồn, chẳng lẽ, anh không thích tôi?”
Cơ thể Chu Dạng đột nhiên cứng đờ, thoáng chút hoảng loạn.
Anh ta gật đầu, rồi sực tỉnh lại vội vàng lắc đầu:
“Không, không, thích mà.”
“Vậy sao anh không tặng hoa cho tôi?”
“Tôi…”
Anh ta ấp úng mãi cũng không nói được gì.
Vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, ngay cả vết sẹo ngang mày vốn dĩ ngông nghênh, phóng khoáng thường ngày cũng xụ xuống.
“Đồ ngốc.” Mắt tôi tràn ngập ý cười: “Về nhà dẫn tôi đi xem mèo nhà anh đi, tôi muốn nghe nó gọi tôi là mẹ.”
Chu Dạng cứ đăm đăm nhìn tôi, đứng đực ra một lúc lâu, đáy mắt sâu thẳm: “Được.”
Đồ ngốc.
Hai quả dưa hấu ngon lành bị anh ta làm vỡ nát hết rồi.