Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hình như tôi từng nghe anh trai nhắc tên này, nhưng lúc đó đang mải xem show nên không để ý, giờ mới hối hận.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác bất an, vô thức siết chặt tay.
Từ đó tâm trạng tôi không được tốt, cũng ăn ít, chỉ dựa vào ghế nghe họ nói chuyện rời rạc. May mà không ai nhắc lại tên “Tịch Nam”.
Sở Trạch nghiêng đầu kéo tay tôi: “Không khỏe à?”
Tôi lắc đầu, không muốn anh biết tôi đang lo lắng chuyện bạn gái cũ.
“Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
Anh đứng dậy lấy áo khoác cho tôi, cẩn thận cài từng cúc, đội mũ, rồi nắm tay tôi kéo ra ngoài.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
“Giờ đi không tốt đâu, mọi người vẫn còn ăn mà.”
Sở Trạch vén mái tóc bị quấn trong áo, vỗ nhẹ đầu tôi.
“Không cần để ý họ.”
Chu Nhiên Hành và mọi người nhìn Sở Trạch như thấy quỷ, ai cũng hối hận, chắc đang tự trách sao vừa rồi lại nói sai câu nào.
Vừa về đến nhà, anh trai đã gọi video.
Phía bên kia, anh và chị dâu đang trên ban công khách sạn, dưới đất đầy đồ đạc. Anh cúi nhặt một chiếc túi, đưa chị dâu mở ra cho tôi xem.
“Chị dâu em cứ đòi mua quà, mang cho em một cái túi.”
Chị dâu nhẹ nhàng bấu tay anh.
“Ai nãy còn kén cá chọn canh, giờ lại cứng miệng thế? Nguyên Nguyên, em thích không?”
Đó chính là mẫu túi tôi ao ước bấy lâu! Tôi cười tít mắt trước màn hình: “Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh đáng ghét!”
Anh trai bận nên tôi đành tám chuyện với chị dâu.
Thấy tôi mệt mỏi, chị dâu gật sát màn hình hỏi: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
Tôi do dự rồi hạ giọng: “Chị dâu, chị có biết một cô gái tên Tịch Nam không?”
“Biết chứ, hình như là bạn gái cũ Sở Trạch, chia tay từ lâu rồi, lúc đó em còn ở nước ngoài.”
Đúng là bạn gái cũ thật!
Mới nghe tên, Sở Trạch đã sa sầm mặt, chắc anh còn để tâm nhiều.
Tôi dâng cảm giác chua xót không kìm được. Rõ ràng chỉ định thử yêu thôi mà…
Anh trai vẫn nghe được, bỗng thò mặt vào màn hình, nhìn tôi dò xét.
“Hỏi làm gì? Anh cảnh cáo em, đừng dính vào thằng đó, nhóc con.”
“Nếu muốn yêu, anh tìm vài người trong công ty cho em.”
Tôi cười gượng, đầy đáng ghét: “Em chỉ hóng chuyện thôi! Em đã có bạn trai rồi, cần anh giới thiệu sao?”
Rõ ràng lỡ nói rồi!
Anh tôi mặt sầm lại: “Khi nào thế? Đợi anh về xem em ra sao!”
“Chỉ… dạo gần đây thôi. Em không nói nữa, đi rửa mặt đây!”
Tôi vội tắt điện thoại, nếu nói tiếp chắc sẽ bị tra hỏi đến khi không còn gì.
Không ngủ được, tôi nằm dài trên sofa suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Sở Trạch.
Tôi quen anh khi mới về nước.
Lần đầu gặp, tôi thấy anh rất đẹp trai.
Hôm đó, anh cầm cốc nước đứng bên cửa sổ sát đất, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu, cánh tay rắn chắc. Mỗi lần nuốt nước, yết hầu khẽ chuyển động, trông rất quyến rũ.
Anh quay đầu nhìn tôi, bước từng bước chậm rãi.
“Ôn Nguyên? Em gái Ôn Thời?”
Tên tôi qua giọng anh nghe đặc biệt dễ chịu, trầm mà lạnh lùng pha chút dịu dàng.
“Chào anh.”
Sau biết anh và anh trai mở công ty, thường đến nhà tôi bàn công việc. Nhờ thế, tôi dần quen thân anh hơn.
Lần đầu gặp đã rung động, sau mê say hơn nữa. Nhưng anh vẫn nhìn tôi như em gái.
Nhớ có lần họp video với đối tác nước ngoài, tôi không biết, mặc đồ ngủ ra phòng khách.
Phía đầu dây hỏi tôi là ai.
Sở Trạch dừng ánh mắt trên tôi, rồi trả lời: “Em gái tôi.”
Anh trai tôi cười lớn, vung gối ôm ném vào anh: “Ai là em gái cậu, đây là em gái tớ!”
Tôi tưởng quan hệ chúng tôi như vậy, cho đến đêm cưới anh trai.
Tối đó, tôi rất vui, uống nhiều rượu, lâng lâng.
Anh trai không yên tâm, đỡ tôi về khách sạn rồi giao tôi cho Sở Trạch.
“Giúp tớ trông em ấy, đừng để em uống nữa hay gây rối.”
Sau khi anh đi, tôi vẫn la hét đòi rượu.
Sở Trạch để tôi tựa đầu giường, lấy khăn tay từ áo vest lau vệt rượu nơi khóe môi.
“Đừng uống nữa, được không?”
Kỳ lạ, dù say, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi gật đầu, chủ động ôm cổ anh, mắt mơ màng nhìn anh.
“Anh thật đẹp trai.”
Rồi không do dự hôn lên môi anh. Trong mơ, Sở Trạch đẹp đến nao lòng.
Anh cụp mắt, đầu lưỡi chạm má, giọng khàn: “Ôn Nguyên, em biết mình đang làm gì không?”
Biết chứ, tất nhiên rồi. Đây là mơ mà, tôi đã mơ trước rồi.
Trong mơ, tôi muốn làm gì cũng được, ăn sạch Sở Trạch cũng không sao.
Nhưng giờ có bạn gái cũ anh quay về, tôi chùn bước. Anh bên tôi vì thích hay chỉ vì đêm đó? Tôi không rõ.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi lấy điện thoại, nhắn tin không chút do dự:
【Anh Sở Trạch, nếu chỉ là thử thì anh coi như em chưa từng nói gì nhé.】
Chờ nửa tiếng không thấy trả lời, chắc anh ấy ngủ rồi.
Tôi ngủ trên sofa cả đêm, tỉnh dậy giữa trưa.
Cầm điện thoại, xem tin nhắn suýt chút nữa khiến tôi hoảng sợ đến mất bình tĩnh.
Trong điện thoại của tôi có hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Sở Trạch, cùng với vài tin nhắn WeChat: