Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwVzYptQm

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5: Tình Yêu Giả Tạo

Khi xe dừng trước nhà, anh nói: “Công ty tôi đang phát triển một tựa game thiếu nữ. Nếu em muốn, tôi có thể mời em vẽ nhân vật cho game.”

“Anh mời tôi sao?”

Cận Mặc nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, mỉm cười nhẹ: “Tôi nhớ hồi đó em hay vẽ trong giờ học. Tôi cũng xem những bức tranh em đăng trên mạng xã hội, rất được người hâm mộ yêu thích và hợp với phong cách game tôi đang làm.”

Thì ra anh đã biết tôi từng lén vẽ trong giờ học! Điều quan trọng là… đôi khi tôi còn vẽ những tranh 18+ nữa!

Tôi đỏ mặt muốn độn thổ, cố gắng giải thích: “Nhưng mà…”

Cận Mặc ngắt lời: “Đừng lo về thời gian. Em có thể làm bán thời gian hoặc làm chính thức cho công ty tùy cách sắp xếp của em.”

Tôi nói sẽ suy nghĩ về lời đề nghị.

Tối hôm đó, khi về nhà, tôi thấy Cận Mặc chia sẻ một bài hát mới trên trang cá nhân: “Simple Life.” Tôi nhấn thích.

Khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được một bức ảnh.

Trong ảnh, Lâm Duy Nhất và Châu Gia Hằng thân thiết tựa đầu vào nhau, tay trong tay.

【Ninh Thanh, tôi và Gia Hằng mới là thanh mai trúc mã. Vì tôi, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì.】

【Đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, cô dám nói mấy năm qua không có tình cảm nào với anh ấy sao?】

【Nhưng giờ anh ấy thuộc về tôi rồi. Người đàn ông từng quấn quýt bên cô giờ là con ch.ó l.i.ế.m gót tôi.】

【Hihi, tối nay đừng khóc ướt gối nhé!】

Nhìn bức ảnh, tôi cảm thấy vô nghĩa.

Vì để tranh giành một người đàn ông mà phải cạnh tranh như vậy, cô ta không chỉ “trói chân” mà còn “kìm đầu” tôi.

Tôi hiểu rõ cô ta chỉ muốn khiêu khích tôi, nên không đáp lại.

Tôi thản nhiên chặn cô ta vào danh sách đen, bởi nhiều khi không phản ứng lại là cách khiến người khác phát điên hơn.

Cuối cùng, tôi chấp nhận lời mời của Cận Mặc và tham dự cuộc họp tại công ty với vai trò thiết kế đồ họa bán thời gian, để hiểu rõ hơn về dự án.

Dù vậy, tôi vẫn thấy lạ khi trở thành nhân viên dưới quyền anh ấy.

Cận Mặc không nói nhiều về việc này, nhưng trong thời gian đó, anh đều đặn đưa đón tôi đi làm cả sáng lẫn chiều.

Chúng tôi sống cùng khu biệt thự, mỗi lần ra khỏi nhà, lại vô tình gặp nhau.

Khi tần suất gặp tăng, tôi cũng hiểu thêm về Cận Mặc.

Anh làm việc rất nghiêm túc và tỉ mỉ, mang lại cảm giác không việc gì có thể làm khó anh.

Anh đặt yêu cầu cao nên tôi hầu như từ chối hết những việc làm thêm khác, chỉ tập trung vẽ.

Thỉnh thoảng, tôi theo Thích Uyển Ninh và bạn bè đua xe trên đèo để tìm cảm hứng.

Khi Cận Mặc biết, anh cho rằng đó cũng là cách hay để lấy ý tưởng, nên đi cùng tôi.

Mọi người trong nhóm quen biết nhau nên không khí rất vui vẻ. Tôi không ngờ lại gặp lại Châu Gia Hằng ở đó.

Đã gần một tháng kể từ lần cuối gặp anh ta.

Mấy người bạn anh ta cũng nhìn theo ánh mắt anh.

Một người khều tay anh ta: “Anh, em bảo rồi, Ninh Thanh vẫn không buông anh được.”

“Chuyện gì nữa! Nhìn kìa, lại cố bám theo để tìm cơ hội gặp gỡ.”

“Sức hút của Châu ca mà, cô gái nào nỡ rời.”

“Nhà cô ta phá sản rồi, chắc lại đến xin tiền anh Châu thôi.”

Đôi mày cau của Châu Gia Hằng giãn ra, anh ta bước nhanh về phía tôi: “Ninh Thanh, anh có thể cho em cơ hội…”

Tôi không thèm nhìn, lấy tay lướt qua.

A Khôn vẫy tôi: “Ở đây, Thanh Thanh, tôi dẫn cô đi gặp chị Ninh.”

Châu Gia Hằng không tin nổi, nhìn tôi vội nắm cổ tay: “Em lại đi đua rồi sao? Chẳng phải bỏ vì anh rồi à? Nếu cần tiền, em tìm…”

Phiền phức quá!

Tôi không đợi anh ta nói hết, lạnh lùng hất tay anh ra rồi rời đi, không quay đầu lại.

Cận Mặc đến khi chúng tôi vừa kết thúc vòng đua, mang đồ ăn ngon cho cả nhóm.

Anh đề nghị tối ở lại trên núi tổ chức tiệc nướng. Ai cũng đồng ý và bắt đầu phân công công việc.

Tôi được giao rửa rau, còn Cận Mặc xắn tay chuẩn bị gia vị trong bếp. Thật không ngờ anh biết nấu ăn.

“Trước đây ở nước ngoài tôi sống một mình nên quen rồi,” anh vừa nhận rau từ tôi vừa giải thích như hiểu rõ suy nghĩ tôi.

Tôi thành thật giơ ngón cái tỏ ý ngưỡng mộ.

Sau bữa ăn, chị Ninh và anh Kỳ Dã lén đi riêng trên núi. Thấy trăng sáng đẹp, tôi cũng đi dạo trên con đường núi.

Cận Mặc bước chậm từ phía sau, tôi quay lại hỏi:

“Sao anh lại nghĩ đến làm game thiếu nữ? Tôi thấy công ty anh ở nước ngoài chủ yếu làm game thể thao điện tử mà.”

Anh nhìn tôi thoáng qua rồi rời ánh mắt.

“Tôi nghĩ có lẽ nó cũng giúp người khác thực hiện giấc mơ của mình.”

Tôi mỉm cười.

“Đúng vậy. Hồi nhỏ tôi hay chơi nhập vai với bạn, đến tuổi dậy thì còn tưởng tượng một thế giới khác, có ai đó luôn nghĩ đến và yêu thương mình. Thật lãng mạn.”

Cận Mặc cũng cười, ngước nhìn trời sao lấp lánh.

“Và còn bởi vì… trong đời thực, nếu lỡ mất hoàng hôn thì ít nhất trong game, ta vẫn có thể đợi bầu trời đầy sao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương