Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Tôi thì chẳng buồn ngẩng đầu nhìn cô ta, cúi xuống ăn cơm. Dù mẹ tôi nấu ăn ngon , ăn bao nhiêu là lời bấy nhiêu.

Ba mẹ tôi cũng im lặng, chậm rãi ăn cơm, không nói câu nào.

Đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc:

“Tần Dương, em muốn ăn tôm.”

Tần Dương liền gắp cho cô ta con tôm.

Không ngờ cô ta lại tỏ vẻ không hài lòng:

bóc cho em đi, không bóc thì em không ăn đâu.”

“Con ăn tôm là phải người khác bóc cho, tự bóc tôm nhìn mất giá lắm.”

Lúc đó, tôi vừa mới cho con tôm vào miệng, nghe cô ta nói xong m.á.u nóng trào lên tận đỉnh đầu.

nghĩ thể diện nhà, tôi cố nuốt cục tức xuống, nhai mạnh con tôm trong miệng nuốt luôn.

Tần Dương lại cam ngồi bóc tôm cho cô ta.

Tôi ngẩng lên nhìn, thấy cô ta mặt dày ngồi đó nghịch điện thoại, đợi Tần Dương bóc tôm, chẳng lấy chút điều.

Thật sự tôi muốn đá cô ta khỏi nhà ngay lập tức.

Tần Dương bị đập đầu không vậy? lại rước về loại ?

Còn nói là “từ nhỏ thiếu tình thương”? Thiếu con khỉ! Không điều, không giữ thể diện, lại còn mè nheo không đúng chỗ!

Yêu đương nào là chuyện riêng, lần đầu nhà bạn trai cư xử ? Đúng là thuốc chữa.

ăn con tôm, sau đó lại làm nũng:

“Em muốn ăn nữa. bóc đàng hoàng chút đi, bóc xấu nhìn mất khẩu vị!”

“À , chị chưa người yêu đúng không? bóc luôn cho chị con đi, chị cảm giác người ta cưng chiều.”

Tôi cắn chặt răng hàm. Con mẹ nó, tôi nổi .

Tôi đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Tần Dương.

bàn ngơ nhìn tôi. Ba mẹ tôi và Tần Dương đều : toang .

“Chị… chị bình tĩnh đã…”

Tần Dương vội lên tiếng.

Tôi cười lạnh, bưng đĩa tôm đổ thẳng vào bát của Tần Dương.

Những con tôm đỏ au đổ xuống đầy bát, thậm chí rơi vào lòng áo Tần Dương.

con, hai con không đủ ăn đâu. Tất đây, bóc đi đút cho cô !”

Tần Dương sợ cứng người, không dám nhúc nhích.

cũng ngơ ngác tại chỗ.

Tôi vẫn chưa hả giận, lại bưng đĩa bào ngư, cua, tôm hùm… đổ lên người Tần Dương.

“Ăn đi! Không bóc tôm, bóc mấy món luôn, phục vụ cho bạn thật tốt vào, đừng mất giá!”

Ba mẹ tôi vẫn cúi đầu ăn cơm trắng, giả không thấy gì.

Tần Dương mặt trắng bệch, run rẩy liếc nhìn mẹ tôi cầu cứu:

“Mẹ…”

Mẹ tôi không đáp, vẫn chăm chú ăn cơm.

Tôi liếc thấy đĩa cần tây trên bàn, cơn giận lại dâng lên.

Tôi cầm đĩa đó úp thẳng lên đầu Tần Dương.

“Cần tây làm gì? Cũng khó mắt lắm, ăn luôn đi!”

Không khí trở nên ngột ngạt.

Tôi liếc nhìn , thấy cô ta cúi gằm mặt, cắn môi không nói gì, chẳng đang nghĩ gì.

Tần Dương thì luống cuống lau mặt, không hé nửa lời.

Tôi xả cơn tức, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, từ tốn ngồi xuống, mỉm cười hỏi:

“Còn đờ làm gì? Không bóc tôm cho người ta à?”

cuối cùng cũng không nhịn nữa, ném đũa xuống bàn:

“Đủ ! Tôi chị không ưa tôi, cũng không cần phải làm nhục tôi ! Quá đáng vừa thôi!”

Giọng cô ta chói tai nhức đầu.

Tôi nhíu mày, xoa tai:

“Khó thì đi đi, trói cô ở đây đâu?”

Tôi bực phát ngán.

ngẩng lên nhìn quanh bàn ăn, không nói gì đỡ lời cho cô ta.

Ngay Tần Dương cũng ngậm miệng – điều.

Cô ta tức tối dậm chân, gào khóc lao ngoài.

Tần Dương không đuổi theo, nhìn tôi với vẻ mặt khó :

“Chị, lần chị quá đáng thật.”

Tôi bật cười, bình thản đáp:

“Em dắt cái thứ đó về nhà, chị chưa đổ đồ ăn lên đầu cô ta là nể mặt em lắm .”

“Dù cũng là bạn em, chị làm ngay trước mặt cô , em không thấy mất mặt à? Với lại cô nhỏ tuổi hơn chị, chị không nhịn ?”

Tôi nhướng mày, cười khẩy:

“Nhỏ hơn tôi thì ? Tôi ăn cơm nhà cô à? cũng là người, phải nhịn ?”

Tần Dương tức nghẹn họng, quay sang nhìn ba mẹ:

“Ba mẹ! ba mẹ không nói gì với chị? Chuyện thành vậy , giờ tính ?”

Ba tôi không nói lời, tiếp tục uống trà.

Mẹ tôi mặt lạnh tiền:

“Tôi dạy đứa con trai si mê ngu ngốc vậy, tôi còn mặt mũi gì dạy con ?”

Mẹ nói xong, nhìn thẳng vào Tần Dương, dằn từng chữ:

“Tôi cũng là người, cũng không muốn thiệt. Sau đừng đưa về nhà nữa. Con muốn quen nào là chuyện của con, mẹ không can thiệp. tốt nhất đừng cô ta gây khó cho chúng ta.”

Tần Dương sững sờ, không ngờ người mẹ hiền hòa lại lạnh lùng vậy.

“Mẹ… mẹ nói vậy nặng lời quá, cô hơi trẻ con thôi , đáng không?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Không . Tần Dương, thứ Hai em theo chị đi khám bệnh đi.”

“Khám gì cơ?”

“Đầu em vấn đề . bác sĩ xem giúp.”

“Chị! Chị càng lúc càng quá đáng! nói chị không?!”

Tần Dương giận dữ.

Ba tôi lúc mới lên tiếng, gằn giọng:

“Con nói chuyện với chị mày kiểu gì đấy? Mới bạn thôi phép tắc vứt à?!”

Ba vừa nói xong, Tần Dương lập tức im thóc.

Tần Dương từ nhỏ ngoan ngoãn, tự nhiên lại vớ cô người yêu ? Tôi và mẹ đều không nổi. Đành tạm thời mặc kệ, cậu ta tự tỉnh .

Tôi đang bận chuyện mua nhà. Thu nhập mấy năm nay khá tốt, lại ba mẹ thỉnh thoảng cho tiền, nên tiết kiệm cũng kha khá.

Tôi dẫn mẹ đi xem nhà, bà hài lòng lắm, còn đòi góp tiền tôi từ chối.

Đang xem nhà thì Tần Dương gọi điện, tôi bảo đang chuẩn bị mua nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương