Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Khi án đang rộn nhất,

Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ,

Bà khóc lóc nói rằng bố tôi ngã, cần gấp một trăm nghìn để viện,

“Tịnh Tịnh , con đưa bảy mươi nghìn, em con mươi nghìn, phải nghỉ làm để chăm bố con.”

Tôi thấy hợp lý, lập tức chuyển tiền ngay,

Vẫn thấy không yên tâm, tôi mua vé máy bay hôm sau về nhà,

Kết quả là,

Trước cửa nhà bày tiệc lớn linh đình, bố tôi cầm ly rượu trắng, cười tươi không khép được miệng: “Con trai tôi mua xe , mọi người tới hưởng lộc nhé.”

1

Thấy bố tôi mạnh tinh anh rồng hổ,

Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện,

Thì ra là bố tôi, mẹ tôi và em trai tôi cùng nhau hợp tác để lừa tiền tôi.

Nhưng rõ ràng, một tháng trước, em trai tôi nói muốn mua xe, tôi đã cho vay mười .

Lúc tôi còn tiện miệng hỏi: “Em định mua xe bao nhiêu tiền?”

nói: “Khoảng hai mươi , trước nhiều để bớt áp lực vay nợ.”

Dù tôi thấy lương tháng năm ngàn mà chạy xe hai mươi là không hợp lý,

Nhưng em tôi đã có kế hoạch, lại nói là “mượn”, tôi ngại từ chối.

“Trần Quang Diệu, mỗi tháng chị một ngàn, được chứ?”

chắn không vấn đề gì.”

đồng ý nịch, hôm tôi liền chuyển tiền cho , ghi chú là tiền cho vay.

Sau án, tôi không hỏi đã mua xe ,

Kết quả là, tụi lại bày ra vở kịch này với tôi.

2

Liếc thấy Mercedes E260L đậu trong sân, thắt nơ lụa đỏ, tôi tức đến nỗi suýt đánh rơi cả vali.

xe này còn đắt hơn Mercedes CLA tôi đến bảy ,

Lúc tôi còn đắn đo giá cả không nỡ mua,

mà Trần Quang Diệu lại đường hoàng lái “ xe mơ ước” tôi, bằng tiền tôi.

Ngón tay đang nắm cần vali khẽ run lên không ngừng,

Tim tôi bánh xe xe kia cán lên cán xuống,

Đau thắt, mà cổ họng lại không phát ra được tiếng .

Ngay khoảnh khắc , tôi nhận ra một sự thật đáng sợ—

Bố mẹ tôi, không tiếc lợi dụng tình thân để biến tôi thành cây rút tiền cho em trai mình.

Lúc này, điện thoại reo lên, là mẹ gọi đến.

Tôi vội đi vài bước vào trong ngõ, bắt máy.

“Tịnh Tịnh , con ăn cơm ?”

.”

“Công việc đến mấy phải chú ý sức , mẹ xem báo thời tiết , bên ngày mai có mưa đấy, ra ngoài nhớ mang ô.”

Nghe giọng mẹ dịu dàng quan tâm,

Tim tôi sống lại lần nữa,

Tôi bắt đầu hy vọng,

Hy vọng mẹ gọi để chia sẻ niềm vui gia đình,

Hy vọng vì kết quả kiểm tra sức bố không có vấn đề, cả nhà vui quá mua xe, mở tiệc mời hàng xóm, chứ không cố ý lừa tôi.

Tôi lấy hết can đảm hỏi:

“Mẹ, bố thế ạ?”

3

Trong điện thoại im lặng lạ thường, không nghe thấy tiếng ồn từ tiệc rượu:

“Tịnh Tịnh , bác sĩ nói hôm nay bố con đỡ hơn một , nhưng có khả năng xuất huyết não nhẹ. Có một loại thuốc khẩu, bảo hiểm không chi , hơn ngàn một lọ, con thấy có mua không?”

Tôi c.h.ế.t lặng,

Di chứng?

Mua thuốc khẩu?

Từng lời mẹ nói từng cái đinh đóng vào tim tôi.

“Mẹ, mẹ đừng đùa nữa, bố ngã thôi, sao lại nghiêm trọng ạ?”

“Tịnh Tịnh , thật ra sức bố con vẫn luôn không tốt, sợ ảnh hưởng công việc con không cho mẹ nói. Hôm nay chuyện thuốc khẩu, bố còn biết, nếu biết chắn sẽ không nỡ dùng thuốc đắt . Ông ấy sợ làm gánh nặng cho con nhất.”

Từng lời mẹ nói đều ám rằng tôi mua thuốc,

Tôi nhìn về phía cổng nhà, nơi bố tôi đang mạnh mời khách niềm nở,

Từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn xuống má,

Bố mẹ tôi vừa lừa tôi bảy , mà còn muốn tiếp tục lừa thêm nữa?

Họ thật sự không còn lương tâm sao?

Tôi tăng ca đến nửa đêm mỗi ngày,

Áp lực án lớn đến mức rụng tóc, gầy rộc,

Viêm dạ dày viện mà còn không dám ở phòng đơn để tiết kiệm trăm đồng viện phí,

mà họ mở miệng là ngàn?!

Họ coi tôi là máy in tiền ?

Nghe thấy tôi nghẹn ngào, mẹ lại dỗ dành:

“Tịnh Tịnh , đừng khóc, chữa bệnh cho bố là quan trọng nhất.

Hay là thế này, con hai ngàn, Quang Diệu một ngàn, mua thuốc đi con.”

“Lúc trước bố con vay khắp nơi cho con đi đại học, mất năm hết, con có tiền đồ , chẳng lẽ lại bất hiếu với bố?”

“Bố biết con nhất quyết không cho con về, nếu không phải vì em con không có bản lĩnh, không lo nổi tiền thuốc thì ông ấy không để mẹ nói với con. Ông ấy cứ luôn nói con gái một thân một mình bên ngoài không dễ dàng gì…”

“Mẹ, đủ .” Những lời quen thuộc đây nghe sao mà chói tai, tôi cắt ngang lời nói dối mẹ, ngón tay siết chặt điện thoại, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Mẹ, con dạo này khó khăn, hay là bảo em lấy tiền mua xe ra mua thuốc cho bố đi.”

4

Đầu dây bên kia im lặng đến nghẹt thở,

Mẹ tôi có không tin nổi, nhưng nhiều hơn là giận dữ:

“Tịnh Tịnh, sao con lại thành ra thế này? Một tháng lương năm sáu , bỏ ngàn mua thuốc cho bố mà không chịu?”

“Nếu không phải vì nợ giúp con thì bố con có gãy chân không? Nếu chân ông ấy không có vấn đề, lần này không ngã, con còn mặt mũi mở miệng bắt em con bỏ tiền?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương