Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Có tiếng ai khóc, có người thì thở dài tiếc nuối.

tôi mở mắt ra lần nữa… lại thấy chính đám của .

Tôi thậm chí thấy bố người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con tôi tôi là thiếu nữ.

Mẹ tôi ôm di ảnh của tôi, khóc nỗi không thở nổi.

Kỹ Tắc mặc bộ vest đen, đứng lặng lẽ bên cạnh mẹ tôi, im lặng không một lời.

Rất nhiều người thì thầm nhau:

“Thật tội nghiệp, mới hai mấy tuổi đã c.h.ế.t tai .”

“Rõ ràng mới cưới có nửa năm, chưa kịp hưởng hạnh phúc.”

“Cha mẹ bạc tiễn con xanh… sao mà chịu nổi.”

Tôi nghĩ đã c.h.ế.t .

Chết dưới tay tên thư ký Bưu cái người tưởng như hiền lành, thật thà.

tôi quay nhìn, lại thấy ngày tử ghi trên di ảnh là… mấy ngày trước đúng hôm tôi bị tai xe.

Cổ tay Kỹ Tắc không có vết thương, sắc mặt không giống người mất m.á.u quá nhiều.

Giấc mơ này… thật mức đáng sợ.

lễ kết thúc, Kỹ Tắc trở nhà.

Tối hôm , anh vẫn ăn cơm, vẫn tắm rửa, thay một bộ đồ đẹp như đang chuẩn bị gặp ai quan trọng.

anh không ra khỏi nhà.

Anh quay người bước ra ban công, tầng 23, nhảy thẳng xuống.

Tử vong tại chỗ.

Nhà họ Kỷ qua loa xử lý hậu sự, tuyên bố ra ngoài là quá đau buồn trước cái c.h.ế.t của vợ nên Kỹ Tắc đã “quyên sinh theo vợ”.

Tất sản hàng chục tỷ của anh bị chú anh thâu tóm sạch.

Kỷ Giản Dương thì đường hoàng ngồi vào vị trí của Kỹ Tắc.

Tất mọi việc nhìn thì hợp lý, lại… quá mức hợp lý, đáng ngờ.

Chỉ trong một đêm, mẹ tôi như già chục tuổi, tóc bạc trắng.

Bà xách theo d.a.o phay, điên cuồng xông vào nhà họ Kỷ, gào thét như phát điên:

“Chính là chúng mày thuê người tông c.h.ế.t con tao! Chính là chúng mày bức c.h.ế.t con rể tao!”

“Lũ súc sinh tiền mà không thủ đoạn!”

Kỷ Giản Dương mặc vest, bộ dạng đạo mạo ánh mắt khinh khỉnh:

“Bác , bác đổ oan cháu . Con bác nhìn được đấy, cháu rõ là giữ cô ta sống, định giữ lại chơi thêm ít lâu.”

“Chẳng qua là… xe cộ mà, nó không có mắt. Cháu đau lòng lắm.”

Kỹ Tắc… càng chẳng có gì đáng tiếc. Ba mẹ anh mất, thân thích ở bên kia . Giờ c.h.ế.t , là được đoàn tụ. Chúng cháu là giúp anh .”

“Chứ sống như vậy… so c.h.ế.t đau hơn.”

Mẹ tôi tức mức phát bệnh tim.

Kỷ Giản Dương phẩy tay, bảo bảo vệ xông tới, chỉ vài chiêu đã khống chế mẹ tôi đuổi ra khỏi cửa.

Mẹ tôi bán hết sản, tiêu sạch tiền, chỉ để tìm cứ và nhân , quyết đòi lại công bằng tôi.

Thế ngay ngày hôm mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, mẹ tôi lại c.h.ế.t bất ngờ trong nhà.

Tập liệu bằng bị Kỷ Giản Dương châm lửa đốt sạch.

Ngôi biệt thự của tôi bị biến thành nhà ma, bị hắn mua lại, trang trí làm trò chơi kinh dị.

Họ thản nhiên giẫm lên xác mẹ con tôi để sống an nhàn sung sướng.

Tôi hận không thể tự tay siết c.h.ế.t cặp cha con khốn .

Ngay lúc , tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi vang lên bên tai:

Bưu! Thả con tao ra!”

Tôi cố mở mắt.

Mọi thứ quay trở lại hiện thực.

Tôi thấy mẹ tôi đang đứng ở hành lang bệnh viện, cùng cảnh sát.

Ánh mắt bà sắc lạnh, đầy thù hận.

Ánh mắt tôi chỉ từng thấy trong giấc mơ vừa .

Như một con thú dữ bị dồn đường cùng, quyết sống c.h.ế.t đứa con bị g.i.ế.c oan của .

Thì ra, xế gây tai năm xưa chính là thư ký .

Cộng thêm lần này cô ta lại dùng thuốc mê tôi vụ án năm dần dần chuyển hướng sang “cố ý g.i.ế.c người”.

khoản của thư ký có rất nhiều giao dịch chuyển tiền phía Kỷ Giản Dương.

Cuối cùng, thư ký hoảng loạn, năng lộn xộn:

thì bảo nhất thời xúc động.

lại bảo là do nhà họ Kỷ ép buộc.

Mẹ tôi lâu đã thu thập đủ bằng , thuê sẵn luật sư, nên xử lý chuyện này vô cùng dứt khoát.

Tôi vẫn thấy như đang mơ.

Tay vô thức chạm lên mặt , lẩm bẩm:

“Vậy là… chưa chết?”

Mẹ tôi nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc.

“Ngốc à, có mẹ ở đây, sao để con c.h.ế.t lần nữa được?”

Kiếp trước, tôi c.h.ế.t tai xe.

Kiếp này, mẹ tôi người theo dõi Bưu suốt.

Ngay hắn định ra tay, người của mẹ tôi đã đ.â.m thủng lốp xe cô ta.

Mẹ vừa khỏi, cha con nhà họ Kỷ lập tức xuất hiện.

Nhìn thấy Kỹ Tắc được chuyển phòng bệnh bình thường, sắc mặt hai hiện rõ vẻ thất vọng.

“Ở đây điều kiện chữa trị hạn chế. Tôi sẽ đưa Kỹ Tắc bệnh viện tư để chăm sóc tốt hơn.”

Miệng Kỷ Giản Dương vậy, tay đã tới giường bệnh, định kéo Kỹ Tắc .

Tôi lập tức đè tay hắn lại, nở một nụ cười gượng gạo đầy cảnh giác:

“Nhà họ Kỷ các anh một cái tai điếc không chữa nổi, giờ đòi chữa chuyện nguy kịch sao?”

“Tôi là vợ hợp pháp của Kỹ Tắc. Hôm nay tôi không mang anh , xem ai dám động vào!”

Nhớ lại cảnh trong giấc mơ, nụ cười giả tạo của Kỷ Giản Dương khiến tôi càng thêm chướng mắt.

Sau lưng hắn là một người đàn ông trung niên, cao gầy, má hóp, mắt dài nhỏ như rắn, toát ra vẻ hiểm độc.

“Cháu à, là người một nhà, đừng tự chuốc khổ.”

Sau lưng tôi, giọng Kỹ Tắc khàn khàn vang lên — anh vừa mới tỉnh dậy:

“Nhị thúc, nghe có người vừa nộp bằng năm xưa chú thiết kế tai , g.i.ế.c ba mẹ cháu đấy…”

“Chẳng phải chú nên nhà dọn dẹp đống rác rưởi của trước sao?”

Hai cha con họ Kỷ liếc nhau.

Người chú cúi , nhìn điện thoại sắc mặt thay đổi tức thì, vội vã cúp máy, quay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Căn phòng lại trở nên yên ắng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương