Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Tôi mở ulti ở mid – Dịch Chuyển Trụ, Lữ Bố bị kéo giữa trụ, bị trụ b.ắ.n c.h.ế.t .

“Đại Kiều, ulti nhắm cho chuẩn cái!”

Lục Chiêu gắt lên.

Dung Dung ngồi cạnh tôi, sặc sụa.

combat tổng, tôi combo ulti + skill 2 Đại Kiều, kéo được tôi và Dung Dung về an toàn, nhưng lỡ kéo Lữ Bố và Điêu Thuyền ra giữa team địch kết quả: cả hai bị đánh hội đồng, Lữ Bố ăn nguyên 0-10.

Trong khi , Đông Phương Kính vẫn cắm farm rừng.

Địch đẩy tới nhà chính thì Kính ulti giữa sân, bay vòng vòng một hồi… kết liễu 5 người – Pentakill!

Chúng tôi phản công một mạch, đập nhà chính kia.

Không cần đoán – MVP là Kính.

Tôi tiện tay… report Lữ Bố:

“Nó là diễn viên.”

“Cố tình phá game.”

“Cậu về tới nhà chưa?”

Tôi nằm lên giường định phim xem, thì nhận được tin nhắn Trình Dã.

Tôi nhấn khung chat trả lời:

“Ừ, tôi à?”

“Không. Mai mấy giờ gặp?”

Tới lúc tôi mới sực ra ngày mai là Halloween, tôi đã hẹn Trình Dã đi nhà ma.

“9 giờ nhé, tôi muốn gặp cậu một chút.”

“Được. Tôi đi tắm đây.”

“Có Livestream không?”

Chờ mãi không anh trả lời.

Dung Dung lật tủ hỏi:

“Vãn Vãn, Halloween năm nay cậu định mặc gì chưa?”

Tôi nghĩ một lát:

“Đồ nhé?”

bất giác lại câu danh ngôn bất hủ nhạc sĩ Hứa Sơn Cao:

là màu có hồn.”

“Tớ cậu có cái ôm sát, có ren, có dây đeo vai nè. Mặc thử xem nào!” – Dung Dung phấn khích giục.

Tôi thay đứng gương toàn thân trong ký túc xá soi thử.

Công nhận… màu thật sự rất tôn da.

Dung Dung tôi bằng ánh mắt đầy sắc dục học đường, gian:

“Nhưng vẫn thiếu thiếu gì .”

“A đúng là vớ!”

Tôi nhanh tay lôi ra đôi tất dài màu đã mua lúc mua tưởng sẽ có dịp hẹn hò với Lục Chiêu mà dùng.

Ai ngờ… anh ta không có cái phúc .

Tôi mặc xong, Dung Dung vỗ đùi cái đét:

“Chuẩn! Quá chuẩn!”

“Tỷ lệ eo n.g.ự.c cái chân trắng dài cậu… này gọi là sát thương chí mạng!”

Cô ấy tôi bằng ánh mắt lão biến thái trong nội tâm, miếng như sắp trào ra.

“Lục Chiêu chắc não toàn , mới bỏ rơi mỹ nữ như cậu để đi dính lấy con bạch liên hoa Lương Nhân Nhân !”

“Quả nhiên, heo rừng không ăn nổi gạo thơm mà!”

“Ting—”

Tin nhắn Trình Dã lên.

Tôi chưa kịp xem thì ngay sau có video call!

Tay tôi phản xạ nhanh hơn não, ấn nhận .

Camera chao đảo, mắt là… xương quai xanh ướt đẫm , hơi mờ mờ, giọng anh :

“Không phải muốn xem live…”

Chưa kịp nói hết, anh hoảng hốt quay vội camera lên trần nhà.

Tôi lúc mới cúi xuống… dây trễ vai lỏng lẻo rớt xuống khuỷu tay!

Dung Dung như điên.

Trình Dã kia cũng ho sặc sụa.

Tôi vội vàng tắt video, ngượng đến nỗi đỏ bừng.

khi thoát ra, kịp khung chat hiện “ gõ…”

cuối , chỉ có một tin nhắn được gửi tới:

“Mai gặp ở nhà ma nhé.”

“Tôi ở dưới ký túc xá, xuống đi.”

Ơ, Trình Dã tới thế?

Tôi vội vàng xuống lầu, giày cao gót gõ cộp cộp vang lên, làm lũ chim sẻ trên cây giật mình bay loạn.

Dưới gốc cây ngô đồng, Trình Dã đứng dựa bóng râm, dáng người cao thẳng tắp.

Áo sơ mi trắng tung bay theo làn gió .

Một tia nắng lọt qua tán cây, chiếu thẳng lên khuôn anh trông đẹp mê mẩn.

“Cậu tới thế?” – tôi chào.

“Không đâu, tôi đợi cậu mà.”

Anh quay lại, cũng mỉm .

“Này, cho cậu.”

Anh đưa tôi túi đồ ăn sáng.

Đôi tất tôi mặc như ôm sát lấy chân, bó sát lượn theo từng đường cong.

Trình Dã cứ thế chằm chằm không giấu giếm.

Ánh mắt Trình Dã dần dần dịch chuyển viền cong vút lên tới gương tôi.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.

Nắng len qua tán lá, chiếu mắt anh long lanh như ánh .

Anh như quên mất mình cần nói gì, cũng không phải dời ánh .

Tôi cảm mình nóng bừng.

Ngón tay vô thức siết chặt túi giấy đựng bữa sáng, phát ra sột soạt khàng.

“Khụ…” – tôi ho, định phá vỡ bầu không khí kỳ cục.

“Cảm ơn… bữa sáng.”

Tôi lắc nhẹ túi trong tay như muốn kéo anh tỉnh lại.

Quả nhiên, Trình Dã giật mình trở lại thực tại.

Anh liếc đi chỗ khác, môi hơi cong, khuôn đẹp trai dường như ửng hồng một chút nhất là… vành tai.

“Ừm… sợ cậu đói.”

Giọng anh trầm, hơi khàn như trong mơ tỉnh dậy.

Cuối , ánh mắt rời khỏi tôi, dịu dàng thẳng mắt tôi, trong ánh … hình như lấp lánh một chút rung động chưa kịp nói ra.

“Đi thôi, nhà ma sắp tới giờ hẹn .”

Anh nghiêng người ra hiệu tôi đi , hành động hơi cứng nhắc, như cố che đi sự luống cuống khi nãy.

Tôi gật , đi cạnh anh.

Giày cao gót dẫm lên lá ngô đồng khô phát ra lạo xạo.

Túi đồ ăn trong tay vẫn âm ấm và… hình như có cả một chút ấm áp trái tim.

Trong lúc xếp hàng cửa, Trình Dã đưa tôi một chai .

ngón tay anh vô tình chạm nhẹ lên mu bàn tay tôi cả hai rút tay lại như bị điện giật.

“Nếu sợ thì cứ nắm lấy tôi.”

Giọng anh trầm, không biểu cảm rõ ràng, chỉ yết hầu lăn một vòng.

“Ừ…” – tôi nhẹ giọng đáp.

Cánh cửa sắt dày sau lưng rầm một đóng lại, ngăn cách ánh sáng và động ngoài.

Đèn treo tường lắc lư, phát ra ánh xanh lét, ánh lam nhạt chập chờn như ma trơi, chỉ đủ lờ mờ lối đi hẹp phía .

Tùy chỉnh
Danh sách chương