Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21.
cô ấy lạnh tanh: “Thật sự quen nhau?”
“Ừ.”
“Từ bao giờ?”
“Nói chính xác thì… đã một năm rồi.”
Cô ấy cắn nhẹ lưỡi, mặt hơi nghiêng đi.
Tôi , đây là biểu cảm giận cực kỳ của cô ấy.
“ Hy, giỏi lắm!”
Cô liếc tôi lạnh như băng, rồi quay lưng bỏ đi.
Không cho tôi lên xe luôn.
Tôi ngồi thụp xuống, nước cứ rơi lã chã.
Tôi thật sự quá tệ. Không xứng bạn cô ấy, cũng không xứng Chu thích.
Tại sao tôi lại như vậy?
Tôi ghét bản thân mình.
Chu không chơi tôi nữa, mọi người đều .
Cô ấy có “bạn thân” mới.
Còn tôi thì thu mình trong thư viện suốt ngày.
Ngay Chu cũng còn nhiều hứng thú tìm tôi, chắc anh bận, còn tôi thì lại thấy nhẹ nhõm.
có Trần Mặc Bạch lại bắt thường xuyên xuất hiện.
Tôi thật sự thấy kỳ lạ – một người nổi bật như anh ta, sao lại thích tôi?
“Cậu có nghe tôi nói không? Người giỏi luôn dễ thu hút nhìn – không phải sao? Hy, cậu lúc nào cũng quên mất bản thân mình cũng có những điểm sáng.”
Tôi không ngờ thứ mình nghĩ trong lại bật ra thành lời…
Tôi hỏi anh vì sao lại thích tôi?
Anh thở dài bất lực, định chọc trán tôi nhưng lại kìm lại.
22.
“Trước khi khai giảng, trường có tiếp đón một đoàn đại biểu Trung Đông.”
Anh đột ngột lên tiếng.
“ đó phiên dịch bị khựng, cậu nhớ không?”
Tôi cau mày… hình như… nhớ mang máng.
“Cậu đứng dậy, dùng ngôn ngữ bản địa trôi chảy trò chuyện khách, còn nói về lễ hội lạc đà.”
Anh dừng lại một chút, “Khoảnh khắc đó, hội trường đều nhìn cậu.”
Tôi im lặng, ký ức bắt ùa về.
“Cậu chính là người phiên dịch đó?”
Anh cười nhẹ.
“Không ngờ phát âm của ông ấy nặng , tôi chưa kịp chuẩn bị , suýt nữa mất mặt.”
Tôi ngẩn ra.
Thì ra người đó là anh?
đó tôi tập trung cứu nguy, để ý là người bị “đơ”.
Bảo là gương mặt học bá nổi bật khiến người ta nhớ mãi – mà tôi lại có ấn tượng …
Anh cúi , chậm rãi nói: “TOEFL 110, IELTS 8.0, Hy… cậu bám theo người khác quá lâu, lâu nỗi quên mất chính mình là rồi. Cậu nghĩ có như cậu không?”
Tôi ngẩn người nghe anh nói, óc dần tỉnh táo trở lại.
“Yêu cậu – thật sự rất dễ. Nhưng nếu cậu thấy không vui vẻ, tự nhiên – tôi sẽ từ bỏ.”
Trần Mặc Bạch nhìn tôi, vừa dịu dàng, vừa kiên định.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sự yêu thích của anh… tôi là một áp lực.
Tôi ngày càng bận rộn hơn, một ngày có ba việc lập đi lập lại: lớp học – thư viện – ký túc.
Không nịnh nọt, không lấy lòng, chuyên tâm vào giới riêng của mình, tràn đầy động lực.
Rồi một , trên đường đi, tôi tình cờ gặp lại tiểu thư.
23.
Bạn mới của cô ấy đi phía sau, tay cầm cà phê, lưng đeo ba lô.
Chu nhìn thấy tôi, nhưng liếc một rồi đi qua.
Ngược lại, “bạn mới” của cô ấy nhìn tôi đầy ngạo mạn, thách thức.
Tôi không thèm quan tâm.
Có lẽ vì thấy Chu không phản ứng , cô ta lại càng lấn tới.
Lúc đi ngang qua còn cố tình giẫm lên chân tôi.
Cô có bệnh à?
Chu nhìn tôi một , lại liếc sang cô ta, không nói rồi bước tiếp.
Cô ta lập tức đuổi theo.
Haiz…
Thật lòng mà nói… có chút khó chịu!
Nhưng tôi đáng bị như vậy.
Đặt mình vào vị trí cô ấy, chưa chắc tôi đã rộng lượng bằng.
Cô ấy không gào thét hay trả đũa, coi như đã nể tình rồi.
nhưng hiểu sao, Chu đột ngột quay lại.
“Bình thường mồm miệng lanh lợi rồi? Có người bắt nạt cậu mà cậu chịu im à? Cậu cố ý khó chịu đấy à? Giẫm lại đi chứ!”
Cô ấy thấy rồi!
Chơi nhau bao năm, tôi tính Chu – không phải kiểu ngang ngược, nhưng tuyệt đối không chịu thiệt.
Cô ấy không cho phép bất cứ bắt nạt bạn của mình.
Tôi nhìn ngơ ngác cô ấy, nước rơi xuống không kìm .
Sự bảo của cô ấy khiến tôi thấy thật ấm lòng.
“ vẫn chưa tha thứ cho cậu . Nhưng giờ thì cậu phải đạp lại cô ta cho !”
Cô ấy tỏ ra ghét bỏ, né tránh ôm của tôi.
Cô gái vừa giẫm lên chân tôi lúc này mặt đã trắng bệch.
24.
Cuối cùng tiểu thư vẫn rời đi.
Không tha thứ cho tôi.
Tôi thở dài, đặt vé tàu về quê.
Mọi năm nghỉ hè đều quấn lấy cô ấy hoặc anh trai cô – Chu .
Năm nay, tôi đột nhiên nên tiếp tục “quấn” nào nữa.
cần một vé giường nằm, tôi đã về tới quê .
Vác túi lớn túi nhỏ, chen chúc trên chuyến xe khách cùng một ông bà già, gà, vịt, chó mèo để về .
Gần đây chỗ tôi bắt phát triển khu du lịch sinh thái, làng xây homestay.
Lúc tôi về , bố mẹ nhìn tôi vẻ lúng túng…
Hóa ra phòng của tôi đã dọn sạch để cho thuê rồi.
“Mày về ? Mỗi năm nghỉ hè có bao giờ về ?”
Nghe mẹ nói , tim tôi lạnh hẳn đi.
Tôi kéo vali quay người bỏ đi.
“Lúc bảo nó về thì không về, bây giờ tự dưng mò về, lại giở mặt đó ra. Đi sang bác mày mà ở, người ta giờ giàu rồi, xây biệt thự rồi, không lẽ không chứa nổi một đứa cháu như mày? Mà phòng đó bảy trăm một đêm đó nha, ác vậy mà cũng có người thuê…”
Tôi bước đi thật nhanh, để gió cuốn hết những lời lèm bèm đó đi.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự mình còn có thể đi .
25.
Tôi thuê khách sạn ở lại thị trấn hai ngày.
Nếu không nằm lì trong phòng đọc sách, thì đi lang thang khắp nơi.
Tôi tắt máy vì mẹ cứ gọi liên tục, hỏi vì sao không sang bác, chiếm một phòng cho đỡ phí.
Tôi mệt mỏi xoa trán…
đó ra ngoài, thấy đám đông cứ nhìn về một con đường nhỏ, bàn tán không ngớt nào là: “Xe của vậy?”, “Hai người kia là minh tinh à?”, “Đẹp đôi ghê”, v.v…
Tôi nhìn qua theo phản xạ… rồi sững người.
Tiểu thư và… Chu ?!
“Tiểu Trương, không phải cậu từng chở cô ấy về sao? Rốt cuộc rẽ chỗ nào?”
Tiểu Trương vò .
Anh ta ngờ đường núi quanh co kiểu mười tám khúc ngoằn ngoèo xong còn chia ra từng nhánh nhỏ.
Lần trước có tôi dẫn đường, lần này mò đây đã là giỏi lắm rồi.
“Hay là… gọi cho tiểu thư đi?” Tiểu Trương rụt rè đề nghị.
Chu hút xong điếu thuốc, dụi tắt, nhìn quanh… rồi dừng lại ở tôi đứng giữa đám đông.
Anh sững lại, rồi cười lạnh.
Chân dài bước bước đã đứng ngay trước mặt tôi.
“ Hy, em thích chơi trò trốn tìm à?”
Ơ.
Tôi nhớ là mình có để lại tin nhắn mà.
là… tắt máy nghỉ thôi mà.
26.
Tôi lách qua anh, chạy trước mặt tiểu thư.
Cô ấy vẫn kiêu kỳ nhìn tôi, lộ vẻ chán ghét đá đá bùn trên giày.
“Không có tha cho cậu . Nhưng hoàn cảnh cậu. Về rồi thì có chỗ ở không? Biệt thự cũng không thèm tới, người ta lo sốt vó. Còn không cần mật khẩu, cũng có cấm cậu…”
Cô ấy mặt lạnh như tiền, còn càm ràm thì đã bị tôi ôm chầm lấy.
Cô ấy đứng cứng đờ.
Tôi thật sự muốn khóc.
Khách sạn thì có cảm giác an toàn?
Mỗi tối tôi đều phải kéo bàn chắn cửa, còn đặt ghế và ly nước phòng hờ.
Một tiểu thư cao cao tại thượng, chịu lặn lội về vùng quê nghèo này tìm tôi… tôi cảm động quá đi mất!
“Không tha thì thôi, đời không tha cũng ! Dù sao , Hy, cũng thề sẽ bảo tiểu thư của mình cùng!”
“Gớm c.h.ế.t đi …”, cô ấy nhăn mặt ghét bỏ.
“Thật đó, hối hận rồi. Thà chia tay còn hơn mất cậu… người bạn thân nhất.”
Vừa nói xong câu đó, bầu không khí… lệch rồi.
Ngay sắc mặt của cô ấy cũng nghiêm lại, rồi nhìn tôi đầy… đồng cảm?
CMN.
heo của tôi…
Chu … vẫn đứng ngay sau tôi!!!