Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Nằm trên bàn phẫu thuật, tôi vì tỉnh lại giữa lúc gây mê nên vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bạn trai tôi và thanh mai trúc mã của anh ta.

“Giám đốc Tần đối xử với bạn gái thật tốt, ca phẫu thuật nhỏ như vậy mà cũng tự mình khâu.”

Tần Tuấn lạnh nhạt giải thích: “Tôi sớm đã chán ghét Lâm Khê rồi, cố gắng đáp ứng hết yêu cầu của cô ta cũng chỉ để dễ mở lời chia tay.”

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà mở mắt.

Sau đó lặng lẽ xuất viện, chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh ta.

Khi tôi tìm được người mới xong, Tần Tuấn lại tìm tới cửa.

Khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, ánh mắt anh ta đỏ ngầu: “Lâm Khê, đúng như em mong muốn, anh đang ghen đấy.”

Tô Tử Việt vòng tay ôm lấy vai tôi, vẻ mặt lười nhác: “Ghen nhiều dẫn đến dư axit dạ dày, có thể uống magiê nhôm hydroxit để điều trị, không cần phải đến tìm Lâm Khê đâu, Giám đốc Tần.”

1

Con d.a.o trong tay Tần Tuấn rạch vào da tôi.

Tôi cảm thấy một cơn đau nhói, nhưng không thể thốt lên tiếng nào.

Bởi vì tôi đang trải qua một ca phẫu thuật cắt bỏ khối u với hình thức gây mê toàn thân.

Lẽ ra tôi phải mê man dưới tác dụng của thuốc mê, nhưng tôi lại tỉnh lại giữa lúc đó.

Tôi không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.

Đồng thời, tôi cũng có thể cảm nhận rõ từng thao tác trong ca phẫu thuật, cùng với nỗi đau mà chúng mang lại.

Tôi cố giữ vững tinh thần, tự nhủ không được hoảng loạn, chắc chắn ca phẫu thuật này sẽ diễn ra thuận lợi.

Bởi vì bác sĩ chính phụ trách ca mổ là trưởng khoa trẻ nhất của bệnh viện này – cũng là bạn trai tôi – Tần Tuấn.

Tôi gắng sức chịu đựng nỗi đau do quá trình tách mô cùn gây ra, cùng cảm giác bị kéo căng từ chiếc kẹp cầm máu, dựa vào niềm tin dành cho anh ấy mà cố gắng cầm cự đến bước khâu vết mổ.

Tôi nghe thấy Tần Tuấn từ chối để trợ lý thực hiện, khăng khăng muốn tự mình khâu, trong lòng tôi vì vậy còn ngọt ngào hơn cả nỗi sợ hãi khi kim khâu từng mũi đ.â.m vào da thịt.

Bác sĩ chính thường chỉ thực hiện những thao tác liên quan trực tiếp đến khối u, còn những việc như rạch da và khâu lại thường do trợ lý đảm nhiệm.

Tôi từng yêu cầu trước phẫu thuật rằng toàn bộ quá trình mổ phải do chính Tần Tuấn đảm nhiệm, đặc biệt là khâu vết mổ.

Tôi muốn anh ấy khâu thật đẹp cho tôi, để khi đến lễ cưới, mặc váy cưới quây n.g.ự.c sẽ không bị ảnh hưởng bởi vết sẹo.

“Giám đốc Tần đối xử với bạn gái thật tốt, ca phẫu thuật nhỏ như vậy mà cũng tự mình khâu.”

Tôi nghe thấy giọng của Dương Thiến.

Dương Thiến là hàng xóm của Tần Tuấn, hai người coi như thanh mai trúc mã.

Cô ấy là y tá ở khoa ngoại tổng hợp, thường xuyên cùng Tần Tuấn hợp tác mổ.

Tôi thầm nghĩ, đương nhiên Tần Tuấn đối xử tốt với tôi, vì tôi là bạn gái của anh ấy mà.

Thế nhưng Tần Tuấn im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt nói:

“Lâm Khê yêu cầu tôi khâu, tôi chỉ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô ấy. Sau khi làm đủ rồi, mới dễ mở lời chia tay.”

2

Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi được đẩy trở về phòng bệnh.

Cảm nhận được thuốc mê đã hết tác dụng, tôi mở mắt ra.

Tần Tuấn đứng trước giường bệnh, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt và xa cách thường ngày.

Tôi từng nghĩ đó là tính cách bẩm sinh của anh ấy, dù khi đồng ý làm bạn trai tôi, gương mặt anh cũng là vẻ điềm đạm lạnh lùng như thế.

Bảy năm yêu nhau, tôi chứng kiến anh từ một sinh viên nhận trợ cấp học bổng, trở thành trưởng khoa danh tiếng, người mà muốn gặp cũng phải hẹn trước rất lâu.

Tôi từng nghĩ mình sẽ đồng hành cùng anh đến một vị trí cao hơn nữa, cho đến tận lúc đầu bạc răng long.

Chỉ tiếc tôi hiểu ra quá muộn.

Tỉnh lại giữa lúc gây mê tuy khiến tôi phải chịu đựng nỗi đau đớn đến tột cùng, nhưng cũng khiến tôi chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.

Tần Tuấn nói: “Lâm Khê, ca mổ rất thành công, những điều cần lưu ý tôi đã dặn dò y tá chăm sóc rồi. Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn rất bận, lát nữa còn ca mổ khác.”

Tôi gượng cười cứng đờ: “Biết rồi, anh cứ đi làm việc đi.”

Tần Tuấn đúng như lời anh nói – rất bận.

Ngoại trừ lúc thăm khám hằng ngày, tôi gần như chẳng nhìn thấy anh.

Mà trong lúc thăm khám, thái độ của anh với tôi cũng chỉ là nghiêm túc, đúng mực, mang tính công việc.

Yêu nhau nhiều năm, tôi luôn tin rằng anh thật sự bận, nên lúc nào cũng chủ động tìm đến anh.

Thậm chí những lần đi xã giao về uống say, tôi vẫn đặt đồng hồ báo thức trước khi ngủ, chỉ để có thể tỉnh dậy sau hai tiếng, mang đồ ăn khuya cho anh khi anh đang trực đêm.

Thế nhưng, tôi đã tận tai nghe thấy Tần Tuấn nói trên bàn mổ – rằng anh muốn chia tay với tôi.

Tôi không khỏi tự hỏi: Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc anh thật sự bận, hay chỉ đang cố lẩn tránh tôi?

Dù sao thì, anh cũng đã sớm không còn thích tôi nữa, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi.

Còn cái gọi là “trả hết nợ” của anh…

Thật ra anh không nợ gì tôi cả. Nếu có cố gắng tính toán cho rõ ràng, thì có lẽ anh cảm thấy áy náy vì những gì tôi đã bỏ ra suốt nhiều năm.

Nhưng những điều đó, giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương