Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Không sao cả.

Tôi nghĩ.

Chỉ cần tôi nhớ là đủ rồi.

Tôi từ bỏ suất học bổng MIT, quay về bên Tạ Độ.

Một lần nữa bước vào chiếc lồng son mà anh tạo ra cho tôi.

Khi đó, tôi chưa hề biết.

Giống như một cánh bướm vỗ cánh, quyết định đó đã khiến cuộc đời tôi rẽ sang một hướng đầy sóng gió.

Nếu tôi không tha thứ cho Tạ Độ, không từ bỏ việc tiếp tục học tập.

Liệu cái kết bây giờ… có hoàn toàn khác?

Tôi không biết.

Tôi từng tin vào lòng người — nhưng lòng người có thể đổi thay.

Con gái từng rúc trong lòng tôi, cười tươi ngọt ngào gọi tôi là mẹ, giờ lại thích người phụ nữ khác làm mẹ hơn.

Tạ Độ từng nói sẽ dùng cả đời để bù đắp cho tôi, rốt cuộc cũng phản bội tôi vì một cô gái trẻ đẹp hơn.

Nhưng hiện tại, tôi sẽ rời khỏi chiếc lồng son này.

Tôi muốn sống vì chính mình.

Nghe xong lời kể của tôi, Tạ Độ đứng sững tại chỗ.

Hơi thở anh trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội:

“Nhiều năm như vậy… Vãn Chu, sao em chưa từng nói với anh?”

Tôi quay đầu lại, bình tĩnh đáp:

“Có những chuyện, không cần nói cũng sẽ biết.”

“Có những chuyện, nói rồi… cũng vô ích.”

Nói xong, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.

Ánh nắng từng vệt từng vệt bò lên khung cửa, nhưng chẳng chiếu nổi lên người tôi và Tạ Độ.

Tạ Độ cúi người xuống, như thể bị một sức nặng vô hình đè bẹp, úp mặt vào lòng bàn tay, run rẩy.

Một lúc lâu sau, vai anh run lên, phát ra tiếng nức nghẹn đầy nhẫn nhịn.

Từ hôm đó, Tạ Độ và Tạ Huyên Huyên như biến thành hai con người khác.

Tạ Độ chuyển cả bàn làm việc vào phòng bệnh của tôi.

Ban ngày, anh ngồi trên chiếc ghế cứng đơ không thoải mái ấy, họp với cấp dưới bằng đủ thứ ngôn ngữ.

Ban đêm, anh cứ cách vài tiếng lại giật mình tỉnh dậy, giúp tôi đắp lại chăn, cẩn thận kiểm tra tôi có sốt không.

Thậm chí anh còn tự tay nấu cháo dinh dưỡng, nhẹ nhàng đút từng thìa cho tôi, hỏi tôi thấy ngon không.

Người ta nói: “Giường bệnh lâu ngày, con cái cũng nhạt lòng.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ… Tạ Độ có khi đang định làm con trai tôi thật.

Sau khi tôi nhập viện, chẳng ai còn cản Huyên Huyên ăn uống nữa.

Con bé thoải mái ăn vặt, kết quả là dị ứng ngay — khuôn mặt trắng trẻo phồng lên như đầu heo.

Huyên Huyên không kiểm soát được tay, ngứa quá nên cứ cào mặt liên tục.

Dù khỏi rồi, trên mặt vẫn để lại sẹo.

Con bé khóc lóc chạy đến tìm tôi:

“Mẹ ơi, con sai rồi… con lẽ ra nên nghe lời mẹ, không ăn mấy thứ đó.”

“Con cũng sẽ không nghe dì Tuyết Tuyết nữa, sau này con sẽ nghe lời mẹ!”

Trước đây, tôi sẽ lập tức ôm con vào lòng, dịu dàng an ủi nó.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ nhìn khuôn mặt sưng vù của nó mà bật cười:

“Xấu thật đấy, che lại đi, đừng dọa người khác.”

Tôi là chính tôi trước, rồi mới là vợ hay là mẹ của ai đó.

Thời gian trôi nhanh như chớp, ba tuần sau, đến sinh nhật tôi.

Tạ Độ chuẩn bị cho tôi một chiếc bánh sinh nhật.

Ánh nến lập lòe trong căn phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, Tạ Độ nhìn tôi đầy mong đợi:

“Vãn Chu, ước một điều đi.”

Tôi chắp tay trước ngực, lặng lẽ ước trong lòng, sau đó thổi tắt nến.

Huyên Huyên chớp mắt nhìn tôi:

“Mẹ ơi, điều ước của mẹ có liên quan đến con với ba không?”

Nó biết, những năm trước, điều ước sinh nhật của tôi luôn là cầu cho con bình an, cho Tạ Độ mọi sự thuận lợi.

Chỉ duy nhất không có tôi.

“Có liên quan.”

Huyên Huyên mừng rỡ, mắt sáng rực.

Tạ Độ cũng nín thở, ánh mắt dán chặt vào gương mặt tôi.

Giọng tôi bình thản không gợn sóng:

“Điều ước của tôi là… mong Tạ Độ và Tạ Huyên Huyên, lớn bé gì cũng được, hãy cùng nhau biến khỏi thế giới của tôi.”

Không khí xung quanh như đóng băng lại.

Tạ Huyên Huyên sững sờ nhìn tôi, sau đó “òa” lên khóc nức nở.

Tạ Độ cố gắng kéo môi thành một nụ cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả nước mắt:

“Vãn Chu, sinh nhật mà em lại đùa kiểu này sao?”

Tôi điềm tĩnh nhìn anh:

“Tôi không đùa.”

“Tạ Độ, duyên phận giữa con người với nhau, vốn có giới hạn.

“Anh với tôi… vốn không phải người cùng đường.”

“Chín năm trước, vụ nổ súng ấy chỉ là sợi tơ đỏ miễn cưỡng nối lại chúng ta.”

“Nhưng sợi tơ ấy mỏng manh quá, không chịu nổi sự mài mòn của năm tháng.”

“Tạ Độ, duyên giữa chúng ta đã tận rồi.”

“Hãy giữ lại chút thể diện cho người trưởng thành, chia tay trong êm đẹp đi.”

Thời gian bỗng trở nên yên lặng.

Tạ Độ ngồi lặng lẽ tại chỗ, như một bức tượng điêu khắc im lìm.

Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi rõ.

Anh im lặng rất lâu, cuối cùng cũng cất lời, nhưng chỉ thốt ra vài chữ:

“Em… sẽ không tha thứ cho anh nữa, đúng không?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, như đang trò chuyện về thời tiết hôm nay:

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, cũng không còn yêu anh nữa.”

Tạ Độ quay mặt đi, nét mặt căng cứng, sâu trong mắt anh là một hồ nước tĩnh lặng.

Tôi thấp thoáng thấy đôi mắt ấy long lanh ánh nước.

Tạ Huyên Huyên cuối cùng cũng nhận ra — mẹ không cần cô bé nữa rồi.

Con bé hoảng loạn cực độ, bám chặt lấy tay tôi, móng tay bấm sâu vào da tôi, gào khóc lớn:

“Con không đi đâu hết, con muốn mẹ!”

Con bé lại khiến tôi đau.

Tôi đặt tay lên bàn tay nhỏ đó.

Rồi từng ngón, từng ngón một, gỡ tay nó ra khỏi cánh tay tôi.

“Đừng gọi tôi là mẹ nữa.”

Tôi khẽ cười:

“Tôi đã có đứa con khác rồi, con gọi tôi như vậy… nó sẽ ghen đấy.”

Huyên Huyên sững người: “Ai cơ?!”

Trần Bình bước đến cạnh tôi, nép sát vào lòng tôi đầy tin cậy.

Trên cổ cậu bé, chiếc bùa bình an đã được sửa chữa, viền bằng vàng, ôm lấy viên ngọc.

Trần Bình từng mảnh từng mảnh nhặt lại những mảnh vỡ của chiếc bùa ấy, rồi ghép lại từng chút một, nâng niu đeo lên cổ mình.

Thứ mà Huyên Huyên không trân trọng, đã có người khác trân trọng.

Người mẹ mà Huyên Huyên không yêu, đã có đứa trẻ khác yêu thương.

Huyên Huyên há hốc miệng, bật khóc thảm thiết.

Con bé lao tới, điên cuồng đánh vào Trần Bình, vừa đánh vừa hét:

“Tại mày! Tại mày mà mẹ mới không cần tao nữa! Tất cả là tại mày!”

Nắm đấm như mưa trút xuống người Trần Bình.

Tôi giơ tay, không chút do dự che chắn cho Trần Bình.

Tôi lạnh lùng nhìn con bé:

“Tạ Huyên Huyên, đừng làm loạn nữa.

“Con đánh đấm giãy giụa như thế thật sự rất xấu xí.

“Nếu còn dám đánh con trai tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt con đi đấy.”

Ngày hôm đó, chính Tạ Độ bế Huyên Huyên — lúc này đã khóc đến ngất xỉu — rời đi.

Trước khi đi, Tạ Độ nhìn tôi thật lâu, rất lâu.

Cuối cùng, anh cất tiếng, giọng khàn khàn như vỡ vụn:

“Xin lỗi.”

“Vãn Chu, xin lỗi vì tất cả những tổn thương anh đã gây ra cho em.”

Nhưng tất cả những điều đó, đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Một tháng sau, tôi đã hồi phục hoàn toàn.

Việc đầu tiên sau khi xuất viện là hoàn tất thủ tục nhận nuôi Trần Bình.

Đứa bé ấy theo họ tôi, tên mới là Dương Bình.

Con dấu đỏ in xuống tờ giấy chứng nhận, đứa trẻ ôm chặt tờ giấy mà cười khờ khạo mãi không dứt, đến mức tôi không nhịn được, búng vào trán nó một cái:

“Cười nữa là méo miệng thật đấy.”

Dương Bình cười hì hì ôm lấy tôi, vùi mặt vào lòng tôi, miệng không ngừng gọi:

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!”

Tôi mỉm cười nói: “Ừ!”

Từ đó, tôi có thêm một người yêu thương mình.

Tôi mở máy tính, sau một tháng chỉnh sửa từng câu từng chữ, cuối cùng gửi lại email cho vị giáo sư ở MIT — người từng trao cho tôi suất học bổng năm xưa.

Tôi hồi hộp chờ đợi suốt nửa tháng, đến mức đã chẳng còn dám hy vọng gì nữa.

“Đinh” — một âm thanh quen thuộc vang lên từ hòm thư.

Là một email mới từ MIT.

Vị giáo sư già nói, ông vẫn còn nhớ tôi và sẵn lòng trao cho tôi một cơ hội học tập mới.

Tôi ôm mặt, phát ra tiếng hét không lời, tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Tôi đã làm được rồi.

Dương Vãn Chu ba mươi lăm tuổi, một lần nữa kéo chính mình ra khỏi vực sâu.

Tương lai như một con đường tỏa sáng, đang từ từ mở ra trước mắt tôi.

Chín năm sau, tôi cùng Dương Bình lên chuyến bay đến Mỹ.

Trước khi lên máy bay, tôi đã gửi đi một bộ hồ sơ tố cáo đầy đủ, kèm toàn bộ chứng cứ về những việc làm mờ ám của nhà họ Tạ suốt bao năm qua.

Coi như đặt dấu chấm hết cho tất cả những gì đã qua.

Trong tiếng ù ù quen thuộc của khoang máy bay, tôi khép mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Tôi lại mơ.

Tôi mơ thấy mình năm mười tám tuổi, tay cầm giấy báo nhập học Đại học Bắc Kinh, bước chân vào Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy.

Cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc, mặc chiếc áo đã giặt đến bạc màu — thế nhưng tràn đầy khí phách và sức sống.

Nhìn cô ấy, tôi không kìm được, khẽ nói:

“Vài năm tới, em sẽ sống rất khổ.”

Sẽ nhảy biển, trúng đạn, sinh con, ly hôn.

Sẽ nếm trải đủ mọi đau khổ của tình cảm và cuộc sống.

Sẽ có lúc tay trắng, kiệt sức.

Cô gái tròn xoe mắt, đuôi tóc tung nhẹ lên:

“Ồ, vất vả lắm à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã bước lên một bước, cười tươi rói:

“Nhưng chị đã vượt qua rồi, và sống rất tốt mà, đúng không?”

“Chị làm được, thì em cũng làm được.”

“Đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, em phải tự mình trải qua. Đừng spoil trước cho em nhé!”

Dương Vãn Chu mười tám tuổi — như một nhành cỏ dại cứng cỏi.

Dù mọc trên vách đá cằn cỗi, vẫn có thể xuyên qua khe đá, rung nhẹ lá, đón lấy nắng mưa.

Có lẽ tôi từng lạc lối, từng khốn đốn, từng đau khổ.

Nhưng rồi, tôi luôn tự chìa tay ra, kéo chính mình ra khỏi bóng tối.

May mắn thay, Dương Vãn Chu ba mươi lăm tuổi — cũng vẫn như thế.

Tôi từng đánh mất chính mình — nhưng rồi, tôi đã tìm lại được.

Và tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

Chúng tôi khoác tay nhau, bước trên con đường dài lấp lánh trong mơ.

Tôi sẽ là dũng khí và áo giáp của chính mình.

Từ nay về sau.

Ánh mặt trời luôn rạng rỡ, con đường phía trước — thênh thang.

Tùy chỉnh
Danh sách chương