Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwVzYptQm

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

“Em không biết là anh đang theo đuổi em sao?”

Tôi dụi mặt vào n.g.ự.c anh:

“…Lúc đầu em không chắc.”

“Không chắc? Em nghĩ anh rảnh quá hay gì, rảnh rỗi đến mức mỗi ngày sắp đặt tình cờ gặp em, lái xe vòng đường chỉ để đưa em về nhà?”

Tôi nhỏ giọng lầm bầm:

“Cũng có thể… là anh chỉ muốn ngủ với em thôi thì sao?”

Tần Thì bật cười:

“Nếu anh chỉ muốn ngủ với em… thì chắc chắn không phải đơn giản rồi, Giản Thúc.”

Anh cúi đầu, nhìn tôi:

“Làm bạn gái anh nhé?”

Tôi ngẩng lên nhìn anh:

“Anh nghiêm túc thật sao?”

“Ừ. Rất nghiêm túc. Em đồng ý không?”

“…Nếu em không đồng ý thì sao?”

Tần Thì ngửa đầu nhìn lên bầu trời:

“Vậy thì… chuyện tốt phải trải qua thử thách thôi. Dù sao anh cũng là sếp em, em muốn trốn cũng trốn không được đâu.”

Hôm sau, vừa đặt chân tới văn phòng, tôi đã nhận được một bó hồng đỏ to đùng.

Gây ra bao ánh mắt ngưỡng mộ. Ai cũng tò mò đoán xem ai là người gửi, còn trêu tôi mặt mày hớn hở, chắc là có tin vui đến nơi rồi.

Đến trưa, Tần Thì nhắn tin bảo tôi lên văn phòng ăn trưa.

Còn bảo nếu tôi không lên, anh sẽ đích thân xách hộp cơm xuống.

Nghĩ đến cảnh bị đồng nghiệp vây xem, tôi đành lặng lẽ lên tầng.

Trợ lý thấy tôi lén lút cũng chẳng ngạc nhiên gì, chỉ cười mờ ám.

Chờ người đi hết, Tần Thì liền kéo tôi ngồi lên đùi, ôm rồi hôn tới tấp.

Bộ dạng này hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia.

Tôi nhìn nắng to bên ngoài, ngại c.h.ế.t đi được.

Đẩy anh ra thì anh không vui:

“Lầu hai mươi tám, ai mà thấy được?”

“Nhỡ có người vào thì sao?”

Tần Thì liếc nhìn gầm bàn:

“Nếu có người vào, em chui xuống đó đi, anh cũng đang muốn thử…”

Anh ghé sát tai tôi thì thầm vài câu.

Tôi mặt đỏ tim đập, suýt thì giáng cho anh một cú chỏ nội thương.

Đàn ông ấy mà, yêu rồi thì chẳng ai còn đứng đắn!

Ăn cơm xong, Tần Thì lại giữ tôi nằm gối đầu lên đùi anh ngủ trưa.

Yên ổn trôi qua nửa tháng, cuối cùng cũng giấu không nổi nữa. Hôm đó anh đưa tôi về, còn chưa kịp lên lầu thì đụng ngay ba mẹ tôi.

Mẹ tôi liếc mắt đầy mỉa mai bảo ba tôi:

“Thấy chưa, ông còn định cải thiện bữa ăn cho nó, người ta ăn uống đầy đủ lắm rồi!”

Tôi đỏ mặt không dám ngẩng đầu!

Tôi nghiêm túc giới thiệu Tần Thì với ba mẹ. Anh tỏ ra lễ độ, dịu dàng, khiến ba tôi cười tít mắt.

Mẹ tôi thì kiểu “mẹ vợ nhìn con rể”, cười đến cong cả mi.

Tối tiễn mẹ xuống lầu, mẹ dặn tôi nhớ giữ gìn sức khỏe.

Tôi còn ngơ ngác: “Khu nhà mình an ninh tốt lắm mà?”

Mẹ cho tôi một cú đ.ấ.m rồi cảnh cáo:

“Con nhớ tiết chế một chút Mẹ mới nghỉ hưu chưa lâu, không muốn ở nhà trông cháu sớm đâu!”

Tôi: “…”

Mẹ nói gì vậy chứ, tôi là người không biết tự tiết chế à?

Tối đó, Tần Thì ở lại.

Tôi đang tắm thì anh không biết ngại, xông vào luôn. Từ phòng tắm đến giường, tôi bị anh hành tới mức rã rời.

Thế mà đến đoạn giữa, anh lại… thắng gấp. Bảo là không mang bao.

Tôi: …!!

Tôi mắng thầm đủ thứ trong đầu.

Cuối tháng, Tần Thì đi công tác, rồi đến lượt tôi ra ngoài tỉnh công tác mấy hôm.

Gần hai mươi ngày không gặp, anh đón tôi ở sân bay, vừa thấy tôi là nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông.

Về tới nhà, tôi còn chưa kịp thở thì đã bị đẩy xuống sofa.

Còn chưa cởi xong áo, anh đã vén tay kéo thẳng, cơ bụng tám múi cứ thế mà lộ ra.

“Ực…” Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.

Ban đầu còn muốn giữ giá, nhưng ngay sau đó tôi chẳng còn sức để phản kháng.

Anh quá cuồng nhiệt, vừa ôm tôi vào phòng vừa tiện tay vớ một chiếc hộp nhỏ.

“Đau!”

Khi dị vật tiến vào, tôi rít một hơi, theo phản xạ lùi lại.

Tần Thì lại áp sát, giọng khàn khàn:

“Đừng trốn!”

Thật sự rất đau, mà né cũng chẳng được.

Anh kiểu gì thế này, bắt nạt người ta trắng trợn!

Tôi đau quá đến mức ấm ức mà khóc.

Tần Thì ôm chặt tôi, hôn nhẹ khắp mặt.

“Ngoan, đừng khóc nữa,” anh dỗ dành, “Em mà khóc nữa thì anh c.h.ế.t mất.”

Tôi cố gắng nín, nhưng ngay sau đó lại bị anh tiếp tục “chạy nước rút”.

Lần đầu không hề ngọt ngào như tưởng tượng.

Tần Thì bảo phải “hòa hợp nhiều lần” mới tốt được, thế là chúng tôi “hòa hợp” thêm vài lần nữa.

May mà hôm sau tôi được nghỉ, không thì chắc tôi phải chống nạng vào công ty mất.

Một đêm hoang dại, khiến tôi hơi ngán việc ở một mình với anh.

Nhưng Tần Thì lại cứ nheo mắt nhìn tôi, môi mím cười:

“Em muốn trốn nữa à? Còn định trốn?”

“Em là như anh là thú dữ chắc?”

“Còn đáng sợ hơn cả thú dữ gấp vạn lần,” tôi mắng rồi chạy.

Tần Thì đuổi theo:

“Em quay lại đây cho anh…”

Sáng sớm vừa tới công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều là lạ.

Tiểu Triệu nhìn tôi cứ muốn nói lại thôi.

Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì, trưởng phòng đã gọi tôi vào văn phòng, mặt mày nghiêm trọng.

“Giản Thúc à, theo lý thì đời sống cá nhân không ảnh hưởng đến công việc, nhưng em cũng không thể cạnh tranh không lành mạnh, phá hoại thị trường như vậy chứ.”

Tôi cau mày:

“Trưởng phòng, anh nói gì vậy?”

Anh ấy đẩy màn hình nội bộ của công ty về phía tôi.

Tiêu đề to tổ bố:

“Giản Thúc phòng marketing, ngày nào cũng được xe sang khác nhau đưa đón, nghi vấn được bao nuôi!”

Bên dưới là loạt ảnh tôi bước ra từ đủ loại siêu xe.

Chụp xe thì thôi đi, trong một tấm còn rõ cả biển số xe đúng là của một ông chủ từng theo đuổi tôi. Nhưng giờ ông ta chỉ là… khách hàng của tôi thôi.

Người viết bài rất biết chộp cơ hội, cố tình ám chỉ tôi được ông ta bao nuôi nên mới lấy được nhiều tài nguyên như vậy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương