Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đằng sau cô ta là một người đàn ông trung niên, chính là gã quản lý cũ của tôi.
Gã quản lý cũ này từng bớt xén tiền cát-xê của tôi, dùng tài nguyên vốn thuộc về tôi để nâng đỡ người mới, khiến cho danh tiếng của tôi dậm chân tại chỗ, mãi không trả nổi số tiền nợ Phùng An Vũ. Hai tháng trước, tôi đã chấm dứt hợp đồng với gã, mọi chuyện diễn ra không hề vui vẻ.
Gã lườm tôi cháy cả mặt, còn cố tình lấy đi ly nước mà đạo diễn đặc biệt rót cho tôi.
Tôi thấy hết, nhưng thân là một người mù, tôi chỉ có thể giả vờ như không thấy gì.
Phùng An Vũ vì có điện thoại công việc nên đã rời đi hơn nửa tiếng, giờ này vừa hay quay lại, còn mang theo trà chiều cho cả đoàn phim. Lúc phân phát, anh cực kỳ tự nhiên lướt qua gã quản lý và cô nữ chính, đưa ly cuối cùng vào tay tôi.
Gã quản lý càng thêm bất mãn với tôi, liền tuôn một tràng ngay trước mặt đạo diễn, nói tôi không biết điều, trợ lý thì ngu ngốc, không phân biệt được ai là người không nên đắc tội. Thấy không ai thèm để ý, gã vẫn tiếp tục cười nhạo tôi sau khi rời khỏi gã thì vừa nghèo vừa thảm, chỉ có thể nhận mấy vai lót đường, không như nữ nghệ sĩ gã đang dẫn dắt, sớm đã được định sẵn vai nữ chính trong một dự án lớn.
Phùng An Vũ không chút khách khí giành lấy chiếc ghế nghỉ của nữ chính, cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống, rồi mới quay người về phía gã quản lý, nói: “Sao tôi lại không biết, nữ chính lại chọn một người xấu thế này nhỉ.”
Anh tháo kính râm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, tạo ra một áp lực không cho phép người khác nghi ngờ, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hòa nhã trước đó.
“Phùng… Phùng tổng?” Gã quản lý rõ ràng bị dọa cho hết hồn, sắc mặt tức thì tái nhợt.
Đạo diễn cũng nhận ra Phùng An Vũ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Ngoài mặt tôi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang sụp đổ.
Sao anh lại đột nhiên lật bài ngửa thế?
Tôi còn chưa nghĩ ra phải diễn thế nào đây này!
Phùng An Vũ ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng một khi làm việc lại vô cùng nghiêm khắc, trong giới ngoài giới không ai dám dễ dàng chọc vào anh.
Dự án lớn mà gã quản lý khoác lác, chính là do Phùng An Vũ đầu tư.
Chém gió ngay trước mặt nhà đầu tư, cả gã quản lý lẫn cô nữ chính đều chột dạ không thôi, rối rít xin lỗi.
Phùng An Vũ không thèm để ý đến họ nữa, lặng lẽ đợi tôi uống xong ly trà sữa, rồi đưa tôi tan làm rời đi.
Gã quản lý không cam tâm đuổi theo, luôn miệng gọi “Phùng tổng” rồi ra sức nói tốt.
Các diễn viên khác đi ngang qua cũng纷纷向 Phùng An Vũ chào hỏi.
Tôi không thể giả vờ như không nghe thấy gì, đành phải dò hỏi: “Phùng An Vũ?”
Vẻ mặt Phùng An Vũ cứng đờ trong giây lát, anh bước nhanh hơn, kéo tôi đến bãi đỗ xe không người, rồi đẩy tôi ra, giọng bực bội: “Ngốc thế, bị người ta bắt nạt cũng không biết đánh trả à? Tống Tu Thành chăm sóc em kiểu đấy hả?”
Tôi bị anh đẩy lùi lại hai bước.
Anh nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, vững vàng đỡ lấy tôi, ho khan hai tiếng rồi dùng giọng của Tống Tu Thành nói: “Không sao chứ, anh đến muộn rồi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn vào không khí, “Tôi chăm sóc vị hôn thê của mình thế nào, không cần Phùng thiếu gia phải bận tâm.”
Ngay sau đó, Phùng An Vũ và “Tống Tu Thành” lại tự đấu khẩu với nhau thêm vài câu.
Mãi cho đến khi lên xe, rời khỏi bãi đỗ, tôi vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra vô số phản ứng mà tôi nên có sau khi anh bị lộ thân phận, thậm chí còn nghĩ sẵn xem bị anh đuổi ra khỏi nhà thì sẽ qua đêm ở đâu. Kết quả là, anh tự biên tự diễn một mình, tự lấp l.i.ế.m cho thân phận của mình luôn?
Tuy rằng đầy rẫy sơ hở, nhưng mà, anh không đi làm diễn viên đúng là phí của trời!
Dựa vào ghế phụ, tôi còn muốn nói gì đó, do dự mãi, rồi lại nuốt vào.
Thôi thì,既然 Phùng An Vũ vẫn chưa muốn thẳng thắn với tôi, tôi sẽ tiếp tục diễn cùng anh vậy.
Chúng tôi tìm một trung tâm thương mại để ăn tối, dạo một vòng, về đến nhà đã là nửa đêm.
Tôi phát hiện bên cạnh cầu thang bộ lại có thêm một chiếc thang máy.
Phùng An Vũ giới thiệu: “Điều khiển bằng giọng nói, cho em tiện lên xuống lầu.”
Về phòng tắm rửa qua loa, tôi ngã đầu xuống giường ngủ luôn.
Nệm giường mềm mại, không khí ngọt ngào, trong mơ tôi còn ảo giác rằng anh hy vọng tôi sẽ ở lại đây mãi mãi.
Một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, tôi theo thói quen vớ lấy điện thoại xem.
Nữ đạo diễn đã gọi cho tôi mấy cuộc, gửi rất nhiều tin nhắn.
Cô ấy nói với tôi, sáng sớm trên mạng đột nhiên xuất hiện hàng loạt tin bôi nhọ tôi, nói tôi đi trễ về sớm làm mình làm mẩy, tự ý thêm cảnh sửa kịch bản không tôn trọng tiền bối trong đoàn, còn nói tôi cặp kè đại gia dùng quan hệ để cướp tài nguyên của nữ diễn viên khác.
Thủ đoạn thối nát thế này, không cần nghĩ cũng biết là do gã quản lý cũ giở trò.
Tôi lập tức chuẩn bị phản công, chợt nhớ ra thân phận “vừa què vừa mù” của mình, liền gọi điện cho nữ đạo diễn cầu cứu.
Giọng nữ đạo diễn rất thoải mái: “Yên tâm đi, trong lúc cậu ngủ say như chết, Phùng tổng đã giúp cậu xử lý sạch sẽ rồi, tiện tay dọn luôn kẻ chủ mưu đứng sau. Loại tiểu nhân卑劣 này đáng lẽ phải bị tống cổ khỏi làng giải trí từ lâu rồi.”
Sau đó, cô ấy bắt đầu buôn chuyện về mối quan hệ của tôi và Phùng An Vũ.
Tôi lúc này mới biết, trước đây có thể thuận lợi chấm dứt hợp đồng là do Phùng An Vũ đứng sau giúp đỡ, dự án lớn mà anh đầu tư vốn dĩ muốn tìm tôi đóng nữ chính, mấy chương trình tạp kỹ anh tham gia cũng từng mời tôi làm khách mời thường trú.
Cúp điện thoại, tôi vội vã xuống lầu.
Cửa thang máy mở ra ở tầng một, thấy Phùng An Vũ chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra từ phòng sách.
Nói mới nhớ, tại sao anh cứ thích cởi trần đi qua đi lại trước mặt tôi thế nhỉ?
Ỷ tôi mù à?
Nhưng tôi thấy được hết mọi thứ!
Tôi có thể thấy làn da hơi trắng của anh, thấy hai nốt ruồi nhỏ dưới xương quai xanh bên trái, thấy vòng eo hẹp đáng ghen tị của anh, và cả những đường cơ bụng rõ nét của anh nữa.
Để tránh ánh mắt ngày càng kỳ quặc mà lộ ra sơ hở, tôi cố tình không nhìn anh.
Đi được một đoạn, tôi phát hiện Phùng An Vũ vừa hay đang đứng cách tôi không xa.
Anh đang tập trung nghe điện thoại, cúi đầu chau mày, dường như gặp phải chuyện phiền phức, không để ý đã chặn đường của tôi.
Nếu tôi cố tình đi vòng qua anh, thì tôi không phải là một người mù đạt chuẩn.
Tôi tiếp tục tiến về phía trước, trong đầu mô phỏng các kiểu phản ứng nên diễn ra sau khi đ.â.m sầm vào anh.
Không ngờ, ngay giây trước khi đến gần anh, chân tôi trượt một cái, cả người ngã nhào về phía trước.
“Á—”
Phùng An Vũ nghe thấy tiếng động, lập tức đưa tay về phía tôi, trong lúc hoảng loạn lại bị tôi kéo theo ngã sõng soài trên mặt đất.
Tôi nằm ngang trên người Phùng An Vũ, không thấy đau, một tay bị anh nắm lấy, một tay chống trên bụng anh.
Cảm nhận rõ mồn một cơ bụng của anh.
Cảm giác chạm vào đúng là không tồi.
Theo bản năng nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt anh, tôi cố gắng giả vờ như không thấy gì, lại không nhịn được mà lén lút đánh giá anh.
Anh nhíu mày cắn răng, rõ ràng là đau điếng, nhưng vẫn cố nén không kêu thành tiếng.
Tôi vội vàng cố gắng đứng dậy, không những thất bại, mà còn túm một phát đau điếng trên người anh.
Anh thoáng kinh ngạc trong mắt, hai tai đỏ bừng, rồi lan ra cả khuôn mặt.
Vẫn nhớ lần đầu chúng tôi gặp nhau, cũng là vì vô tình đ.â.m vào nhau mà ngã một cú.
Lúc đó tôi đau đến mức không muốn đứng dậy, ôm lấy chân anh không cho anh đi.