Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuyệt đối không thể có chuyện nhầm lẫn.
Tôi và Quý Yến Tư đều là kiểu người nghiêm túc đến cực đoan trong mọi việc lớn nhỏ.
Vì vậy, hai bản xét nghiệm ADN này… tuyệt đối không thể giả.
Đột nhiên, Quý Yến Tư lên tiếng:
“Là hắn ta sao?”
“Ai cơ?” Tôi khó hiểu.
Anh không trả lời, chỉ lạnh giọng nói:
“A Thời chỉ có thể là con nhà họ Quý.”
“Coi như hai tờ xét nghiệm này chưa từng tồn tại.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã thu lại cả hai bản xét nghiệm:
“Chuyện bên ông nội, để anh xử lý.”
“Em chuẩn bị một chút, lát nữa cùng anh đến bệnh viện thăm con.”
Cánh cửa khẽ đóng lại.
Tôi day trán.
Tuần trước, A Thời bị tai nạn trong buổi hoạt động ở trường mẫu giáo, cần truyền m.á.u gấp.
Kết quả xét nghiệm m.á.u cho thấy con mang nhóm m.á.u B.
Tôi nhóm O, Quý Yến Tư nhóm A hoàn toàn không thể sinh ra đứa trẻ nhóm B.
Lúc đó, ông nội họ Quý cũng có mặt.
Nghe tin A Thời gặp nạn, ông lập tức đến bệnh viện.
Nhưng khi biết nhóm m.á.u của thằng bé, sắc mặt ông lập tức sa sầm, liếc tôi một cái đầy lạnh lùng.
Chỉ có Quý Yến Tư là dường như chẳng để tâm, vội vàng chỉ đạo bác sĩ lo liệu m.á.u truyền.
Tối hôm đó, sau khi A Thời qua cơn nguy kịch, anh bị triệu vào nhà tổ nhà họ Quý.
Hai ngày sau, Quý Yến Tư đặt bản xét nghiệm ADN trước mặt tôi:
“Đứa trẻ này không phải con anh.”
Tôi vẫn bình tĩnh:
“Không phải con anh, thì dĩ nhiên cũng không phải con em.”
Nói thì nói vậy, chứ tôi cũng thấy hoang mang.
Dù lúc sinh con bệnh viện có phần riêng tư, nhưng chuyện bế nhầm con không phải không có khả năng.
Nhưng khổ nỗi, mỗi lần A Thời và Quý Yến Tư cùng xuất hiện, người ta lại khen hai bố con giống nhau như đúc.
Không biết do nghe nhiều quá hay sao, đến tôi cũng thấy hai người họ… quả thật quá giống.
Đến khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi sững sờ.
A Thời… lại đúng thật là con ruột của tôi.
Tôi và Quý Yến Tư cùng đến bệnh viện.
Vừa thấy anh, A Thời đã lao đến, giơ tay đòi bế:
“Bố ơi, con muốn bố bế!”
Quý Yến Tư người luôn mạnh mẽ, quyết đoán trong giới thương trường vậy mà giờ phút này lại bất lực, nhưng cũng cưng chiều mà bế con lên:
“Hôm nay A Thời có ngoan không?”
“Con ngoan lắm luôn!”
“Vậy đợi con xuất viện, bố sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho con, được không?”
Phải nói, anh rất quan tâm đến A Thời, thậm chí còn hơn cả tôi một người làm mẹ.
Năm đó, khi tập đoàn Giang thị đứng trước bờ vực phá sản, chính ông nội Quý đề nghị liên hôn để đổi lấy khoản đầu tư, cứu vãn Giang thị.
Nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu…
Cùng là thương nhân, ông cụ đó cũng chẳng ưa gì tôi, sao lại chấp nhận một vụ làm ăn lỗ vốn như vậy?
Sau khi kết hôn với Quý Yến Tư chưa lâu, tôi đã mang thai.
Ngoài thời gian nằm ổ trước sinh, còn lại tôi đều bận rộn xử lý đống rối ren của nhà họ Giang.
Thành ra, phần lớn thời gian chăm sóc con đều do anh gánh vác.
Vậy mà bây giờ, dù xét nghiệm viết rõ rành rành rằng A Thời không phải con anh, anh vẫn cư xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
A Thời đảo mắt tinh nghịch, nhỏ giọng hỏi:
“Thế mẹ cũng có quà bất ngờ không?”
Quý Yến Tư bật cười:
“Tất nhiên là có.”
A Thời hét to:
“Yeah!”
Rồi chạy đến ôm chặt lấy chân tôi:
“Mẹ, mẹ thua rồi nha! Con đã nói là bố sẽ chuẩn bị quà cho cả hai mẹ con mình mà!”
Tôi xoa đầu con, cười bất lực:
“Được rồi, thua thì thua. Mẹ đưa tiền.”
Quý Yến Tư nghiêm mặt nhìn tôi:
“Giang Ly, đừng dạy hư con.”
Tôi lè lưỡi, làm động tác ‘khóa miệng’.
Đợi anh vừa quay đi, A Thời lập tức rướn người thì thầm bên tai tôi:
“Bố cổ hủ ghê á.”
Nói xong liền phá lên cười khúc khích.
Quý Yến Tư không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:
“Bố nghe thấy hết rồi đấy.”
Bầu không khí đang vui vẻ thì cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Giọng ông nội họ Quý vang lên:
“Yến Tư, kết quả xét nghiệm có rồi chưa?”
Ngón tay Quý Yến Tư khựng lại.
Anh dường như không ngờ ông cụ lại nói chuyện đó trước mặt trẻ con.
Sắc mặt tôi cũng trầm xuống.
Tôi kéo tay A Thời định dắt con ra ngoài.
Không ngờ lại bị ông cụ ngăn lại, ánh mắt nghiêm nghị:
“Giang Ly, sớm muộn gì A Thời cũng phải đối diện chuyện này.”
Cứ như thể ông ta chắc chắn A Thời không phải con cháu họ Quý.
A Thời ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi:
“Mẹ ơi, ‘xét nghiệm ADN’ là gì vậy?”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu con, mím môi, không trả lời.
Ngược lại, Quý Yến Tư vẫn bình thản như không có chuyện gì, đưa bản xét nghiệm cho ông nội:
“A Thời chính là con ruột của con.”
Tôi liếc sang bản xét nghiệm trong tay ông cụ, không kìm được kinh ngạc nhìn Quý Yến Tư.
Anh là người đến nói dối cũng chẳng buồn, thế mà… lại làm giả kết quả?
Chỉ thấy tay ông cụ siết chặt tờ giấy đến trắng bệch cả khớp xương.
Ngay giây tiếp theo, ông ném thẳng bản xét nghiệm vào mặt Quý Yến Tư:
“Cậu còn muốn lừa tôi?!”
Rồi quay ra ngoài hét lớn:
“Vu Oánh, vào đây!”
Sắc mặt tôi tối sầm lại.
Vu Oánh là con riêng của bố tôi.
Cũng có thể là mối tình đầu năm xưa của Quý Yến Tư.
Năm đó, để cứu Giang thị, tôi chạy ngược xuôi khắp các buổi tiệc xã giao, chịu đủ nhục nhã.
Một lần tình cờ đi ngang ban công, tôi nghe thấy Quý Yến Tư và ông cụ nói chuyện.
Giọng anh nhàn nhạt:
“Liên hôn ư? Con thấy Vu Oánh cũng không tồi.”
Ông cụ nổi giận:
“Con điên rồi à? Nó là con hoang đấy!”
Dòng suy nghĩ của tôi bị kéo về thực tại.
Vu Oánh đẩy cửa bước vào, ngượng ngùng cúi đầu liếc nhìn Quý Yến Tư, ánh mắt mang theo vẻ tội lỗi:
“Yến Tư, em… em lỡ miệng mất rồi…”
Tôi liếc nhìn bảng tên trước n.g.ự.c cô ta, nhướng mày.
Thì ra cô ta là nhân viên của trung tâm xét nghiệm ADN.